[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 631 - Chương 631: Cứu Giúp Chó Hoang (1)

Chương 631: Cứu giúp chó hoang (1) Chương 631: Cứu giúp chó hoang (1)Chương 631: Cứu giúp chó hoang (1)

Triệu Khác, ông Cố và đầu bếp Uông mỗi người một chiếc quần da cá, mặc vào không cần giặt mà làm theo cách dì Trà nói, nếu bẩn thì lấy khăn lông lau qua một lần là sạch.

Món quà này quá lớn, hơn nữa còn tốn rất nhiều công sức, mọi thứ đều được làm vô cùng kỳ công.

Sau khi thảo luận với bác Trà, Tô Mai chọn một tấm vải vân nghiêng đỏ thâm, một tấm vải nhung đen, lấy thêm mấy viên khoai lang đỏ do đầu bếp Uông làm, thịt, cá, bánh bao rồi đích thân đến nhà Hà San để cảm ơn dì Vưu.

Bà lão trong nhà rất rộng rãi và hoạt ngôn, chỉ cho Tô Mai rất nhiều mẹo vặt trong cuộc sống.

Lúc đi cũng không để cô về tay không, đưa cho cô một gói ruốc cá, một giỏ tre hạch đào nhặt được trên núi, còn tặng thêm một đôi găng tay da hươu đực.

Cuộc sống từng ngày một trôi về phía trước, một người gác hết vật này đến làm vật khác xếp thành nhà gỗ nhỏ, từng loại lương thực, dược liệu cũng được đặt trên kệ, cá, thịt đông lạnh cũng treo trên xà nhà bằng gỗ nhỏ.

Đồ vật xung quanh không có vật linh tinh nào, rất gọn gàng sạch sẽ.

Tuyết rơi bên ngoài nhà lúc lớn lúc nhỏ nhưng chưa từng dừng lại, nhiệt độ vẫn quanh quẩn khoảng âm 50 độ. Trong phòng có lò sưởi dưới giường đất, hơi nóng ở lò sưởi bốc lên ấm áp như mùa xuân.

Rau giống phát triển rất nhanh, đặc biệt là tỏi được dùng nước, vài ngày liền mọc lên một cái, lấy liềm cắt, cũng không cần chọn, rửa sạch bằng nước một lần, cắt thành từng đoạn trứng bác, xào thịt khô, hoặc là dùng một ít để rắc, đặc biệt là tạo mùi vị.

Sau khi thích ứng với khí hậu và tuyết rơi bên này, ông Cố dẫn theo Tiểu Du Nhi quay lại trường đi học, ngày nào cũng do Triệu Khác dùng xe đi trên tuyết trong cục đưa đón. Vì thế, mấy lần gia đình đã tặng vỏ trấu lúa mì vào cục cho mấy con ngựa kia ăn.

Ngày nào Triệu Khác cũng dẫn theo ba gã công an kiểm tra nhà cửa trên trấn, còn dẫn theo bọn họ đi tuần tra dọc theo sông, buổi sáng thì dậy huấn luyện.

Mấy ngày nay, hai má trần trụi lộ ra bên ngoài đều bị mọc lên vết nứt da do lạnh.

Tô Mai suy nghĩ một hồi, câm lấy kim liên làm cho anh một cái khẩu trang hở miệng và mũi, không ảnh hưởng đến hô hấp và ăn uống.

Khẩu trang màu đen thêu ngôi sao năm cánh đeo lên mặt, giống như một đại hiệp che mặt, cả nhà nhìn thấy đều bật cười.

Nhưng cũng thật có ích, buổi tối trở về, sau khi chườm nóng lại bôi thêm một lớp cao làm lành vết thương vì lạnh do ông Cố chế ra, không quá mấy ngày khối u sưng đỏ trên mặt đã tiêu tan.

Những người khác nhìn thấy, cũng về bảo gia đình làm một cái đeo trên mặt, nhà nào không có vải thì dùng lông hoặc da cá để may.

Các cô gái thích chưng diện nên người thì nhuộm màu sắc sặc sỡ cho khẩu trang, người thì thêu hoa hoặc thêu côn trùng xinh đẹp, người thì phối với đồ trang sức đẹp.

Dần dần mọi người đi lại trên đường, mọi người đi cùng nhau, ha ha... Đầu không phân biệt được ai là ai, tất cả đều đeo khẩu trang, đủ kiểu dáng, đủ màu sắc mang đến cho thế giới băng tuyết trắng xóa một chút màu sắc thưa thớt.

Bác Trà cũng làm cho Tô Mai một cái, khẩu trang trung màu đỏ trắng, bên trong nhét bông mới, đơn giản trang nhã mà còn giữ ấm.

Tô Mai không đeo mấy khi vì cô ấy không ra ngoài nhiều.

Một là mang thai không tiện, hai là vội vàng học làm quần áo trẻ con với bác Trà.

Tính toán ngày tháng, cô ấy mang thai vào tháng bảy, vậy tháng ba năm sau sẽ sinh.

Bây giờ là cuối tháng 12, chỉ còn vài tháng nữa là sinh rồi. Nào là tã, quần lót, áo khoác, giày nhỏ, mũ nhỏ, vớ nhỏ, ... tất cả đều phải bắt tay vào chuẩn bị rồi.

Hà San, bác Tống, vì thấy cô và bác Trà làm quần áo trẻ con mới biết được cô ấy đã mang thai năm tháng rồi, mùa đông mặc dày, hơn nữa Tô Mai không thể hiện rõ nên không nói thì thật sự nhìn không ra.

Vừa biết cũng không quan trọng, cả thôn xã đều biết, nhà này đem tới mấy quả trứng gà, nhà kia đem tới một gói táo rừng, còn có hộ gia đình đem tới bao đất thối có chứa sợi nấm.

Đầu bếp Uông cẩn thận chăm sóc một thời gian, đột nhiên có một ngày, trong đất nhô lên một cái túi trống nhỏ, cây nấm nhỏ run rẩy chui ra.

Cuộc sống cứ như vậy bận rộn bước vào tháng chạp, các trường đại học được nghỉ.

Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh gọi điện thoại tới, muốn tới đây ăn tết với bọn họ.

Cố Đan Tuyết cũng muốn đến, chỉ là cơ thể cô bé vừa mới tĩnh dưỡng khỏe lại hai năm nay, nào ai dám để cho cô bé đến nơi âm hơn năm mươi độ này ăn tết, thân thể không khỏe một cái, cơ thể sẽ trở vê ban đầu.

Trong điện thoại, Triệu Khác đã dạy dỗ một trận, hơn nữa mợ Lưu cũng ngăn cản nên cản được người ở lại Hoa Thành.

Tính toán thời gian, Triệu Khác vội vàng kéo xe ngựa đi tuyết đến thành phố Giai đón người.
Bình Luận (0)
Comment