Chương 632: Cứu giúp chó hoang (2)
Chương 632: Cứu giúp chó hoang (2)Chương 632: Cứu giúp chó hoang (2)
Tô Mai lo lắng, tìm người mượn mấy cái túi đựng nước bằng da, rót đây nước nóng từng túi cho anh rồi nhét vào trong ngực.
Lần này đi cũng phải mất bốn ngày.
Mắt thấy trời đã tối mà vẫn chưa thấy người trở về, Tô Mai lo lắng đến ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đứng ở cửa trơ mũi chân nhìn ra ngoài.
"Mẹ" Tiểu Du Nhi đội mũ, thắt kín khăn quàng cổ, vừa khom lưng buộc ván trượt lên chân vừa nói: "Con cầm đèn pin xuống chân núi xem thử nha."
Cậu nhóc kia đã hơn tám tuổi rồi, bởi vì quanh năm đi theo Triệu Khác huấn luyện, vóc dáng còn cao hơn những đứa nhỏ mười tuổi, trong lúc làm việc tự có chừng mực.
Tô Mai thấy cậu bé đeo găng tay định ra ngoài, vội vàng vào phòng lấy mũi tên tẩm thuốc mê cho cậu bé giấu trong áo: "Mang theo đi, trên đường có gặp phải thú hoang dã cũng đừng hoảng sợ."
Bởi vì gần núi, lúc nào cũng có gà rừng, thỏ, lợn rừng và gấu mù, xông vào thị trấn.
Triệu Khác cũng giống quan niệm của lão cục trưởng, gặp phải gà rừng thỏ rừng heo rừng đều có bản lĩnh muốn săn, các loại gấu mù, hổ Đông Bắc thì có thể không trêu chọc được.
Tiểu Du Nhi gật gật đầu, cài mũi tên vào tay áo, đeo khẩu trang, chống gậy trúc trong tay xuống đất, trượt ra khỏi nhà.
Mặc dù trời tối, nhưng vì có tuyết nên tâm mắt phía trước đều là một màu trắng xóa.
Tiểu Du Nhi ra khỏi trấn nhỏ, đứng ở giữa sườn núi lấy đèn pin ra soi qua soi lại về phía xa xa Ngay sau đó, ánh sáng giống vậy chiếu tới.
Thấy khoảng cách còn bảy tám dặm.
Trong lòng vui vẻ, Tiểu Du Nhi cất xong đèn pin, chống cột trúc trong tay xuống đất, trượt xuống sườn núi, hào hứng đi về phía trước.
"Rì rào..."
Đột nhiên trong bụi cây bên cạnh truyền đến âm thanh của tuyết rơi.
Tiểu Du Nhi căng thẳng, đừng nói là bị mẹ cậu nói đúng rồi nha.
Quay đầu lại nhìn thử, tiếng tuyết rơi "rì rào" càng lớn hơn.
Cậu bé cắm cột trúc trong tay xuống đất, ngừng lại rồi cởi găng tay ra, lấy đèn pin ra, Tiểu Du Nhi xoay người chiếu vào chỗ không ngừng động đậy trong bụi rậm, một cái đầu nhọn màu đen trắng xuất hiện, theo đó một tên đen kịt như heo con chậm rãi bò ra.
Đúng là nhìn thấy người cũng không sợ, mà lại thở hổn hển, vội vàng bò về phía này.
"Con lững!" Tới đây không bao lâu, ông Cố đã nói qua một lượt từng loại động vật ở đây cho Tiểu Du Nhi biết, còn có tranh vẽ đủ màu sắc để cậu bé rõ ràng dễ nhớ.
Nhìn con lững đang liều mạng bò tới đây trong tuyết, Tiểu Du Nhi hứng thú, nhấc chân quay đầu lại, trượt xuống, cây gậy trúc trong tay chọc chọc vào đầu nó: "Nhóc không ngủ đông trong động mà chạy ra làm gì? Không có gì trong hang sao?"
Con lững gầm gừ, trong mắt ướt đẫm mang theo vẻ cầu xin.
Tiểu Du Nhi nhìn thấy kinh ngạc không thôi, đèn pin trong tay soi lên người nó: "Bị thương à? Cũng đúng, nhóc mập thế này, gặp phải người ăn thịt, ai nỡ buông tha cho nhóc chứ!" Trong miệng lải nhải, Tiểu Du Nhi nhìn ra sau lưng nó: "Chậc, đúng là bị thương thật.'
Máu dưới người chảy đầy đất.
Đừng thấy nó lúc này rất ngoan, Tiểu Du Nhi biết con thú này rất hung dữ. Sợ nó làm người mình bị thương nên Tiểu Du Nhi lấy một gói thuốc trong túi ra và đứng ở cửa gió, giơ tay rắc xuống người nó.
Một lát sau, con lững gục đầu xuống, mơ màng cậu bé mới đi qua.
Lấy dây thừng trong túi ra, Tiểu Du Nhi đeo bao tay, buông đèn pin xuống, kéo tứ chỉ của nó ra trói lại, kéo nó ra cũng không sao, để lộ ra cái bụng phồng lên của nó.
Theo bụng nhìn xuống, Tiểu Du Nhi kinh ngạc buông lỏng tay, ngồi xổm trên mặt đất.
Dưới mông lộ ra hai bàn chân nhỏ một dài một ngắn.
Khó, khó sinhI
Tiểu Du Nhi chậm lại, thu dây thừng lại lui sang một bên.
"Về nhà." Triệu Khác lái xe trượt tuyết tới, đứng xa xa gọi với sang bên này.
"Ba, ba lại đây xem thử."
Triệu Khác kéo dây cương, đánh hai con ngựa và ngừng lại.
Triệu Cẩn từ trong chăn bông thò đầu ra, nhìn xung quanh một chút: "Tiểu Du Nhi! Em ấy đứng ở đây làm gì vậy?"
Lâm Niệm Doanh nhìn theo sang hướng đó: “Hình như đánh cái gì đó?”
"Ba qua đó xem thử, các con đắp chăn vào đi." Triệu Khác buộc ván trượt lên chân, cầm gậy trúc đứng lên và trượt xuống trước mặt cậu bé, cúi đầu nhìn thử: 'Bị thương à?”
"Khó sinh." Đèn pin của Tiểu Du Nhi chiếu vào mông nó. Triệu Khác ngửi mùi thuốc mê còn sót lại trong không khí, khom lưng ôm lấy con lững, vừa chạy đến chỗ xe đi tuyết vừa dặn dò: "Con xử lý vết máu trên mặt đất đi."
Tiểu Du Nhi nghe theo, rút vài cây trong bụi, dùng tuyết rơi dọn dẹp những vết máu gần đó, vùi vào trong hố đất rồi giãm lên, lại đẩy qua một ít tuyết phủ lên trên rồi đè cho bằng phẳng.
Mấy người về đến nhà, con lững vẫn chưa tỉnh lại.
Ông Cố nhìn thấy vậy, buồn bực nói: "Chẳng phải trong sách đã nói, con lững hàng năm mang thai từ tháng 9 đến tháng 10, năm sau sinh con vào tháng 4 tháng 5 sao, sao lại sớm thế này?"