[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 635 - Chương 635: Chuẩn Bị (2)

Chương 635: Chuẩn bị (2) Chương 635: Chuẩn bị (2)Chương 635: Chuẩn bị (2)

So với đồ ngọt, Tô Mai càng thích ăn đồ ăn cay rát thơm mùi tiêu hơn.

Nhìn thấy cành cây tùng bách trong bếp lò đã cháy mà bánh trôi ngọt của đầu bếp Uông còn chưa bọc xong, Tô Mai vớt một con cá hồi khoảng chừng hai mươi cân trong cái chậu to ra, giết rồi cắt thành từng khúc, xoa gia vị lên rồi ướp một lúc. Dùng dây sắt nhỏ móc vào từng khúc, treo vào trong nướng sơ trước.

Mùi hương ngọt ngào, tươi ngon bay khắp không khí, dẫn tới một đám nhóc con thò đầu qua hàng rào tre ngoài sân.

Bác Trà bỏ kim chỉ trong tay xuống, đứng dậy bưng một đĩa viên kẹo mạch nha ra chia cho bọn nhỏ.

Tô Mai lấy thịt cá đã nướng xong ra, bảo bà ấy mang bốn khúc ra chia.

Bữa sáng ngày hôm sau, đầu bếp Uông bắt đầu trộn mì, chuẩn bị để chiên.

Đây không phải việc của một người, buổi sáng Tô Mai và bác Trà giúp đỡ cắt sợi, buổi chiều lúc chiên, hai người một người giúp bắc nồi, một người giúp vớt.

Chiên xong, lại bắt đầu hấp bánh bao chay, bánh trôi hấp nhân đậu.

Sau đó ngâm đỗ, xay đậu phụ.

Cứ thế bận đến hai mươi lăm, mấy người xây lâu đài ở bờ sông cũng đã có hiệu quả, không ít trẻ con chui tới chui lui bên trong, leo lên trượt xuống chơi.

Tục ngữ nói, ăn tết không thể không có lợn, Triệu Khác dẫn theo bọn nhỏ, gọi thêm người trên thị trấn rồi lại vào núi lần nữa.

Săn ba con lợn rừng, già trẻ khắp thị trấn ra trận, sau khi giết thì làm một nồi thức ăn mừng mổ heo.

Nhà Tô Mai được chia một bát đồ ăn nhỏ, mười cân xương sườn cùng mười lăm cân thịt chân sau. Đã lâu không được ăn thịt kho tàu, thịt úp khâu nhục, đêm đó hai món ăn được bê lên bàn.

Tay nghề của đầu bếp Uông không có gì để chê cả, đến cả cơm tẻ cũng làm mọi người ăn đến không ngừng được.

Thái Giai Vi gửi rượu nho và rượu quả trám đến, bác Trà hâm nóng một lọ, ông Cố thích rượu quả trám, Tô Mai và bác Trà uống một ly rượu nho.

Hôm sau, hai ván ép với cửa được đưa đến, đổ nước ấm vào lớp băng lạnh trên sân, cỏ chăn nuôi trên đồng cỏ bị băm nhỏ trộn với bùn, nhét vào giữa hai cái ván ép, chia căn phòng phía Tây từ một thành hai.

Tô Mai và Triệu Khác có rất nhiều củi thiêu, trong phòng đặt một cái lò sưởi trên đầu giường, bác Trà đắp một cái lò sưởi gần giường đất.

Ở giữa chẳng những cách một bức tường ván ép dày, mà còn cách hai cái lò sưởi đặt gần đầu giường, hai gian phòng không khác nhau mấy.

Không nói đến tâm trạng Triệu Khác thế nào, dù sao Tô Mai rất hưng phấn, nằm trên giường đất ngân nga, lăn lộn từ đầu bên này đến đầu bên kia rồi lại lăn lại.

Triệu Khác đóng cửa lại, kéo bức màn này lên, buồn cười mà ngồi bên mép giường đất, chặn cô lại: 'Cẩn thận chèn lên con."

"Anh sờ thử xem, con bé vui lắm nha." Tô Mai vén áo lên, nắm lấy tay anh ấn lên bụng nhỏ.

Dưới ánh đèn, bụng nhỏ hơi hơi nhô lên một chút, tay Triệu Khác phủ lên chỗ phồng lên kia, cách một lớp bụng một lớp da, loại tâm trạng này phức tạp không kể xiết, có cảm động có ngạc nhiên và trìu mến còn có quý trọng.

Tô Mai duỗi tay với quyển sách nhỏ trên bàn trên giường đất, đưa cho anh: "Mọi người hay nói trẻ con phải dạy từ khi còn đang trong bào thai, chọn giữa kể chuyện cổ tích, đọc sách đi nào."

Triệu Khác bỏ sách xuống, mở hộc tủ dưới giường đất lấy Harmonica ra, giơ lên về phía cô: "Anh thổi cho hai mẹ con nghe."

Tô Mai gật đầu, xoay người gối đầu lên đùi anh, túm chăn đắp lên người, thuận tiện che hai chân anh lại.

Triệu Khác điều chỉnh tư thế ngồi, cố gắng để cô nằm thoải mái hơn, cầm Harmonica, chậm rãi thổi.

Tô Mai nghe tiếng thổi, nhẹ nhàng hát: 'Ánh trăng đi qua những đám mây trắng như đóa sen... Nghe mẹ kể lại chuyện khi xưa..."

Một bài kết thúc, Tô Mai không nhịn được ngửa đầu hôn lên môi Triệu Khác: "Đồng chí Triệu, thổi hay lắm!"

Triệu Khác buông Harmonica, một tay ôm lấy eo cô, một tay nâng đầu cô lên, kéo dài nụ hôn này.

"Tiểu Mai, có được không?"

"Ừm."

Một đêm thoả mãn, toàn bộ trạng thái tinh thân của Triệu Khác đều khác trước, cả buổi sáng nụ cười cứ treo mãi trên môi anh.

Mãy đứa nhóc nhìn nhau, ăn đường à?!

Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh chọc chọc Tiểu Du Nhi: Đi hỏi thử xem, xem xem có chuyện gì tốt?

Tiểu Du Nhi quay đầu lại trừng hai người: Sao hai anh không hỏi?

Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh nhìn nhau, lấy hai đồng tiền đưa cho cậu bé.

Tiểu Du Nhi híp mắt, duỗi tay nhận lấy: "Ba, ba mới có công chức gì à?"

Đột nhiên nghe thấy con trai nhỏ nhắc đến công chức, Triệu Khác sửng sốt trong chốc lát, buông chổi ra, xoay người đi vào nhà, mở ngăn kéo trên giường đất ra lấy hai phong thư đưa cho Tô Mai đang chải đầu.

Tô Mai bỏ lược xuống, mái tóc đen trên đầu rối tung, mở phong thư ra nhìn vào trong, bên trong toàn là tiền. Chồng dày nhất nhìn thấy có chừng sáu bảy ngàn: "Từ đâu ra thế?"
Bình Luận (0)
Comment