Chương 636: Ăn tết (1)
Chương 636: Ăn tết (1)Chương 636: Ăn tết (1)
"Phần thưởng của máy bay chiến đấu, một cái khác là tiền lương của anh, phiếu được dùng ở thành phố Giai."
Tô Mai cầm phong thư hưng phấn hôn lên, mở ngăn tủ giường đất ra, móc ra một cái rương gỗ nhỏ, lấy chìa khóa mở ra bỏ vào trong.
Triệu Cẩn dẫn theo Lâm Niệm Doanh, Tiểu Du Nhi đi vào, tò mò nhìn xung quanh: 'Oa, nhiều sổ tiết kiệm thế?"
Tô Mai đẩy cái hộp nhỏ đến trước mặt ba người: 'Bốn anh em đều có hết"
Tuy nhiên, Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh cần có thêm hai phần nữa, tiên trợ cấp và một hộp cá chiên bé.
Nhìn mấy cuốn sổ tiết kiệm có ghi tên mình, ánh mắt Lâm Niệm Doanh phức tạp, cậu ấy nói: "Thím à, thím với chú Triệu không cần tiết kiệm tiền cho cháu đâu, cháu tham gia quân ngũ cũng để dành được ít tiền..."
Học đại học thì không cần phải trả tiền, mỗi tháng trường học cung cấp khoảng 20 ký lương thực và trả 17. 5 tệ tiền cơm, do cậu ấy muốn quay lại làm việc trong quân đội sau khi tốt nghiệp nên quân đội đã trả thêm 8 tệ mỗi tháng.
Mỗi tháng cậu ấy ăn hết 14 tệ, tiêu vặt 5 tệ, còn có thể tiết kiệm được 6. 5 tệ.
Tô Mai đóng chiếc hộp nhỏ lại, ngắt lời Lâm Niệm Doanh: "Chẳng phải cháu là con trai của chú thím sao?"
Lâm Niệm Doanh mím môi, im lặng không nói.
Tô Mai đẩy chiếc giường kang lên, cho chiếc hộp gỗ nhỏ vào rồi khóa kỹ lại, nhìn cậu ấy nói: "Hay là sau này cháu không muốn chăm sóc chú thím lúc về già?"
"Không phải ạ!" Đôi mắt Lâm Niệm Doanh đỏ lên, vội vàng nói: "Trong lòng cháu, thím và chú Triệu chính là ba mẹ cháu, khi nào kết hôn, cháu sẽ đón hai chú thím về ở chung với cháu." "Ái chà, thằng nhóc này mới bao lớn mà đòi cưới vợ hử!" Hai tay Triệu Cẩn đút túi, nói bông đùa.
"Em nói là mai mốt mà... chứ có nói bây giờ đâu..."
"Vậy thì em đừng có mơ mộng hão huyền." Triệu Cẩn cười nói"Nếu tương lai ba mẹ thật sự muốn chọn một người con trai để chung sống thì cũng chỉ có thể là anh thôi, đừng quên anh mới chính là anh cả nhé."
"Hầu hết những người già đều sống với con trai út của họ, ba mẹ sẽ sống với em/ Tiểu Du xua tay với hai người anh trai của mình/'Thôi thôi, các anh không có cửa đâu."
"Em ái!" Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh nhìn Tiểu Du rồi chép miệng một cái,'Lúc lớn bằng em bọn anh đã biết kiếm tiền rồi đấy, em xem mấy đồng bạc mình đang xài có đồng nào là tự em kiếm được không hả. Không phải bọn anh xem thường em, nhưng nếu tương lai em có thể tự nuôi sống bản thân là tốt lắm rồi, còn muốn phụng dưỡng ba mẹ nữa á, xí - nằm mơ đi."
"Mấy anh -" Tiểu Du chỉ vào hai người, tức giận đến đỏ mặt tía tai Mấy anh chờ đó, để xem sau này ai kiếm được nhiều tiên hơn."
Triệu Cẩn hất bàn tay Tiểu Du ra: "Được rồi, cho em mười năm, để anh xem em có thể kiếm được bao nhiêu?"
Lâm Niệm Doanh cười tủm tỉm, nói: "Mười năm không được thì hai mươi năm, bọn anh chờ được mà."
Tiểu Du tức giận đến mức mặt đỏ đến mang tai, vừa mở miệng định hạ quyết tâm thì Tô Mai đã cầm chiếc lược và gõ lên đầu mỗi đứa một cái: "Cái gì mười năm hai mươi năm, mấy đứa con còn chưa lớn đâu, có bao nhiêu sức lực thì lo mà chăm chỉ học tập đi, đừng có ham mê kiếm tiên, mẹ có để các con ăn mặc thiếu thốn đâu hả, đi ra ngoài rửa tay rồi vào ăn cơm."
"Chẳng phải bọn con đang nói đến chuyện phụng dưỡng ba mẹ sao?" Triệu Cẩn uất ức xoa đầu. "Hừm! Mẹ mới có hai mươi tám thôi đấy nhé, hai mươi năm nữa thì mẹ cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi thôi, bước đi vẫn nhanh nhẹn, xinh đẹp như hoa, ai cần các con phụng dưỡng chứ."
Ba người nhìn làn da của Tô Mai còn trắng nốn hơn cả mấy cô gái, đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp, thế là rụt cổ lại, hậm hực bước ra khỏi căn phòng phía Tây, rửa tay rồi giúp đầu bếp Uông dọn cơm lên.
Tô Mai chải hai ba cái cho tóc vào nếp, tách ra rồi thắt thành hai cái bím tóc, sau đó cài một chuỗi bông hoa nhỏ phía sau đầu.
Triệu Khác bóp kem đánh răng, rót nước rồi đưa cho cô.
Tô Mai đánh răng súc miệng, nhổ vào chậu ngâm chân, múc nước rửa mặt, mở hộp trang điểm ra, tỉa lông mày, thoa dưỡng ẩm và kem lót.
"Hôm qua Cố Miểu gọi điện thoại tới, nói tháng ba sẽ đến đây đỡ đẻ cho em, chăm sóc em ở cữ." Triệu Khác đổ nước rồi quay lại nói.
Tô Mai nghĩ đến khoảng cách từ đây đến bệnh viện trên huyện, gật đầu: "Đỡ đẻ thì phải làm phiền cô ấy rồi, còn ở cữ thì đã có bác Trà chăm sóc em, cho nên cô ấy không cần tốn thời gian ở đây đâu."
"Ừ”" Triệu Khác rửa tay, đỡ cô bước ra khỏi căn phòng phía Đông.
Đồ ăn đã được dọn lên bàn kang, mọi người đã ngồi vào bàn, chỉ còn chờ hai người họ.