Chương 637: Ăn tết (2)
Chương 637: Ăn tết (2)Chương 637: Ăn tết (2)
Hôm nay là đêm giao thừa, sau khi ăn tối, Triệu Khác dẫn ba anh công an đi tuần tra dọc bờ sông, ông Cố và ba đứa trẻ viết câu đối xuân, đầu bếp Uông và bác Trà đang mổ gà, xẻ cá để làm món cá rán, thịt chiên giòn, ... Tô Mai ngồi trên giường kang cắt chữ "Phúc" và chữ "Xuân", tước mấy thanh trúc để làm đèn lồng cho bọn trẻ.
Hơn chín giờ Triệu Khác trở về nhà, bốn cha con bắt đầu dán câu đối xuân.
Ăn cơm xong, đầu bếp Uông hái nấm mọc, cắt mầm tỏi, bắt đầu băm thịt cá và thịt heo, nhồi bột để gói sủi cảo.
Trong nhà ai cũng ăn được sủi cảo, hơn nữa lâu rồi chưa ăn lại, ăn vào thời tiết này là thích hợp nhất, đầu bếp Uông chuẩn bị một lúc hai cái chậu lớn, trộn ngô sống với bột mì trắng.
Cả nhà cùng bắt tay vào gói sủi cảo, để đầy hết nắp chậu này sang nắp chậu khác, cho ra ngoài đông lạnh khoảng hai mươi phút, sau đó bỏ vào một cái túi rồi đưa vào nhà gỗ nhỏ, vừa ăn vừa nấu.
"Triệu Khác,' Tô Mai liếc nhìn con lửng con đang được bác Trà bế và cho bú sữa,'Tối nay bắn pháo hoa, chúng ta để con lửng cái ở nhà được không? Nuôi nó cũng được mười ngày rồi, em thấy cơ thể nó đang hồi phục khá tốt, hay anh mặc áo khoác vào rồi đưa nó vê rừng được không?”
Ông Cố: "Con lửng con đang ở đây, sợ con lửng cái không chịu đi đâu."
Triệu Khác bỏ cái túi sủi cảo đã được gói xong xuống, đi ra ngoài rửa tay, cầm áo khoác lên nói: "Để anh đi thử xem."
Mở cửa, Triệu Khác cầm cây gậy trúc chọt chọt vào người con lửng cái, sau đó chỉ ra ngoài.
Con lửng cái nhìn anh một hồi, đứng dậy rũ sạch bộ lông trên người, bước ra khỏi căn phòng phía Tây, đi tới nhìn ba con lửng con rồi mới quay người bước ra khỏi cửa.
"Chậc chậc!" Triệu Cẩn nói,"Con này thành tinh rồi!"
Ông Cố cười nói: "Vạn vật đều có linh tính."
Sợ có người thấy sẽ bắt con lửng cái ăn thịt, Triệu Khác đành phải đi theo phía sau nó từ xa, nhìn nó chạy vào rừng núi rồi mới lững thững đi về. Cả nhà cho rằng chuyện này tới đây là kết thúc, nếu còn gì phải làm thì chính là mấy tháng sau, họ phải thả con lửng con trở về rừng mà thôi.
Nào ngờ ngày đầu năm mới, con lửng cái lại dẫn theo một con lửng đực bị què chân tới.
Triệu Cẩn cầm cây gậy chặn nó trước cửa: 'Đến khám bệnh hay đòi lửng con hử?”
Những người đến chúc Tết cười rộ lên,'Cháu hỏi cũng như không, sao mà nó hiểu được."
Tiểu Du xách cái giỏ tre đựng ba con lửng con tới đặt nó trước mặt nó.
Hai con lửng tiến về phía trước khịt khịt mũi ngửi mấy con lửng con, nhưng lại đẩy cái giỏ tre vào trong sân.
Nếu không phải đến đòi lửng con thì chính là khám bệnh.
"Thúc thái gia' Lâm Niệm Doanh quay đầu gọi người trong phòng,/'Có chữa trị không ạ?”
Ông Cố xuống giường kang, bước ra cửa nhìn: "Để chúng nó vào đi."
"Chú chữa trị thật ạ?" Tiền Nhạc Thủy kinh ngạc nói.
"Số lượng lửng không nhiều lắm/' Triệu Khác nói,'Nếu không bảo vệ thì vài chục năm sau, muốn thấy e là sẽ không tìm được con nào đâu."
Mấy người già gật đầu đồng ý, họ đi săn cả đời, nhưng lại không cảm nhận được trước kia có bao nhiêu động vật, hiện tại còn bao nhiêu con và khác nhau như thế nào.
"Lúc còn nhỏ tôi thường đi vào núi, đi không bao xa đã có thể nhìn thấy một con hổ Siberia, nhưng bây giờ mọi người thấy rồi đấy, mười bữa nửa tháng chẳng thấy bóng dáng một con nào cả."
"Không phải chỉ mười bữa nửa tháng thôi đâu, đã ba tháng rồi tôi vẫn chưa nhìn thấy chúng đấy. Trước kia mỗi lần gặp đều cảm thấy sợ, nhưng bây giờ... không thấy nữa thì trong lòng lại cảm thấy thế nào ấy."
"Điều tôi e ngại nhất chính là tương lai của đám cháu chắt chúng ta thôi, chỉ sợ vừa nhắc tới hổ Siberia, chúng nó sẽ hỏi đó là gì mất. Các ông nói xem, như vậy có phải tiếc nuối lắm không?"
Các ông lão nghĩ đi nghĩ lại, nhận thấy khả năng này cũng có thể xảy ra, thế là không khỏi quan tâm hơn về tờ thông cáo được dán trước cửa Cục Công an.
Sau khi con lửng đực bị thương, xương chân đã bị vẹo.
Đuổi con lửng cái đi rồi, ông Cố mới niết một nhúm thuốc gây mê, búng vào mũi nó, chỉ trong chốc lát, con lửng đực đã mơ màng nhắm mắt.
Sợ rằng trong lúc thức dậy, con lửng đực sẽ làm người khác bị thương, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh đã lấy dây thừng, giẻ lau trói ba cái chân còn lại của nó, đồng thời bịt miệng nó lại.
Sau khi bôi thuốc trị thương vào đoạn xương chân bị gấy của con lửng, ông Cố cố định nó bằng một tấm gõ, rồi bế nó đến bên bếp lửa dưới cửa sổ.
Hai ngày sau, con lửng cái đến thăm.
Triệu Cẩn làm trò, lấy cây nấm linh chi được ông Cố cất giữ ra/Biết cái này không? Muốn báo đáp lòng tốt thì đi hái mấy cây nấm này tới cho tao."
Triệu Khác cốc vào trán Triệu Cẩn một cái: "Đừng có làm ba cái trò vô bổ nữa!"