Chương 638: Ăn tết (3)
Chương 638: Ăn tết (3)Chương 638: Ăn tết (3)
Triệu Cẩn xoa trán, nhe răng cười hênh hệch, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lại cầm chiếc hộp gỗ đưa tới trước mặt con lửng cái: "Xem cho kỹ đấy, đừng có hái nhầm."
Lực tay Tô Mai khá lớn, cầm cái đế giày mà bác Trà đã đóng xong lên rồi học cách đóng giày từ bác ấy, nghe vậy ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Cẩn một cái: "Tiểu Cẩn, học kỳ tới con và Niệm Doanh nhảy lớp đi?"
Triệu Cẩn sửng sốt, cất chiếc hộp gỗ đi, ngồi vào bàn kang đối diện với Tô Mai: "Vì sao ạ? Con vẫn muốn tận hưởng cuộc sống đại học cho thỏa thích đã."
"Chương trình học có gì khó khăn với con không?”
"Không khó lắm ạ, hai năm trước con cũng đã học kha khá rồi." Thành thật mà nói, lớp chỉ huy mà họ đang tham gia bây giờ không trực quan và thực tế như một số trận chiến mô phỏng thực tế khi họ còn là Hướng đạo sinh.
"Nếu đã học rồi thì con còn muốn cọ xát gì nữa, cứ rề rà lãng phí cả thời gian."
Triệu Cẩn liếc nhìn Lâm Niệm Doanh đang xoắn dây gai giúp Tô Mai một bên, sau đó lại nhìn Tô Mai nghi ngờ: "Mẹ, không phải lúc nấy mẹ nói bọn con đừng vội vàng chạy về phía trước mà phải ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường sao?"
"Có à?" Tô Mai giả ngơ.
Triệu Cẩn: "..."
Lâm Niệm Doanh: "Thím cảm thấy bọn con nhảy mấy lớp là được?"
"Tiểu Cẩn học năm thứ năm, còn con học năm thứ sáu."
Lâm Niệm Doanh và Tiểu Cẩn sững sờ trong giây lát, nói thế thì sang năm cả hai đứa đều tốt nghiệp rồi còn gì.
"Sao thế, có gì khó khăn à?" Hai người lắc đầu, với nền tảng tốt đã có từ trước, họ sẽ cố gắng thêm nửa năm nửa, và sẽ xin nhảy lớp vào kỳ nghỉ hè, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
"Cứ quyết định như thế nhé." Tô Mai thắt nút chỉ, hé miệng cắn đứt dây gai, sửa sang mặt giày rồi đưa cho Triệu Cẩn "Mang vào thử xem."
Ngày mai hai người phải rời đi, quần áo giặt sạch sẽ vào hôm trước đã khô rồi, dùng bàn là chạy bằng nước nóng ủi cho thẳng thớm rồi để ở đầu giường kang.
Thịt muối, nấm tương, ruốc cá, rải tử(*), giày vải, quần áo lót... , cả nhà cảm thấy nhét được cái gì đều nhét hết vào, cuối cùng nhét đầy bốn bao tải lớn.
(*) một loại thực phẩm chiên giòn cực kỳ hấp dẫn, có thể được dùng như một món ăn vặt thông thường.
Sau khi đưa hai người đi, cả nhà dường như không có nhiều thay đổi mấy, Triệu Khác đi làm, ông Cố đưa Tiểu Du đến trường, đầu bếp Uông bận rộn với mớ hộp gỗ đựng rau quả, nấm và thức ăn cho gia đình, bác Trà giặt giũ, sửa sang không ngừng tay, Tô Mai chọn len sợi vàng nhạt hoặc đỏ thẫm để làm một đôi giày nhỏ và mũ quả dưa.
Tuy nhiên lại có thêm mấy con động vật hay xuất hiện trước cửa trong sinh hoạt dường như hết sức bình thường này.
Một con hưu bào tò mò theo sau con lửng cái; con hổ con tới cửa với cái cổ họng bị mắc nghẹn; con sóc không có gì ăn, đói quá đành phải chạy xuống núi; mấy con thỏ, gà rừng đi lang thang qua đây; cáo ăn trộm gà,...
Sau khi nhặt được bốn năm quả trứng gà rừng từ đống cỏ uran dưới kho củi, bác Trà không thể không nói: "Chỉ cần bảo vệ mấy con lửng, hưu bào, hổ già thôi, chứ gà rừng có nằm trong phạm vi bảo vệ mà Tiểu Mai đã liệt kê đâu, tại sao lại không thể giết chúng ăn thịt?"
Ông Cố vẫn câu nói ấy: "Vạn vật đều có linh tính, bọn nó thấy chúng ta không sát sinh nên mới dám chạy đến đây, nếu không dì thử giết một con xem, đảm bảo ngày mai bọn chúng sẽ không dám tới đây nữa đâu." Tô Mai khảy thịt cá trong chén mình.
Ông Cố cười nói: "Cá không cùng loại với bọn nó."
"Vậy sau này cháu có thể ăn gà ăn thỏ nữa được không ạ?" Tô Mai thở dài.
"Muốn ăn cũng không có gì khó,' ông Cố nói,'Đưa mấy đồng nhờ người ta giết mổ là được." Thịt gà và thịt thỏ họ đã ăn trong những tháng gần đây là do mọi người trong thị trấn cho hoặc mua từ những người hàng xóm.
Tính toán ngày dự sinh của Tô Mai, vừa qua tiết Kinh trập(*) Cố Miểu đã tới đây.
(*) tiết kinh trập là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 3.
Triệu Khác cầm danh sách mua hàng do ông Cố và Tô Mai viết, trong khi lái xe trượt tuyết đến thị trấn Giai Mộc Tư để đón Cố Miểu thì anh đã ghé qua hợp tác xã mua bán và cửa hàng bách hóa để mua một lượng lớn lương thực, rau dưa, đường nâu, sữa bột, thịt lợn và mấy thứ khác, lúc về tiện đường ghé qua bưu điện ở nông trường, nhận thư từ và hàng hóa được gửi đến từ khắp các nơi.
"Cục trưởng Triệu,' quản lý Dương đang dẫn mấy người đi lựa chọn hạt giống, nhìn thấy Triệu Khác vác theo bao lớn bao nhỏ bước ra từ bưu điện thì niềm nở chào hỏi: "Tới nhận hàng à?”
Triệu Khác gật đầu, để đồ lên xe trượt tuyết bên cạnh Cố Miểu, nhìn những bao hạt giống để trong kho ở đằng xa, lấy ra một bao thuốc lá vừa hút vừa đưa cho quản lý Dương: "Mọi người đang làm gì vậy?"
"Chỉ còn một tháng nữa là băng tan nên tôi đưa mọi người đi chọn hạt giống trước."