Chương 643: Sản xuất (3)
Chương 643: Sản xuất (3)Chương 643: Sản xuất (3)
Bác Trà đang định nói gì đó, bỗng nhiên nghe Cố Miểu nói với giọng lo lắng: "Sắc mặt của Tiểu Mai không đúng lắm, Bác Trà, đưa cháu thuốc trợ tim."
Triệu Khác nhìn chằm chằm vào đôi môi đang dần trở nên tím tái của Tô Mai, sợ hãi kêu lên: "Tiểu Mail"
Đau, đau quá, đau bụng quá, trái tim đang đập thình thịch cũng đau, cơn khủng hoảng trong đầu khiến Tô Mai vô thức phát huy dị năng trong cơ thể dồn về phía bụng, sau đó đẩy một cái, đẩy đứa bé ra khỏi cơ thể.
Bác Trà cầm thuốc trợ tim đứng sững tại chỗ, Cố Miểu cũng có chút không phản ứng kịp.
"Thuốc!" Triệu Khác nhìn Bác Trà hét lên.
Tô Mai kéo tay áo Triệu Khác, đỡ người ngồi dậy, nhìn xuống dưới: "Đứa bé -"
"Đừng cử động!" Triệu Khác ôm cô, lo lắng nói.
Bác Trà lấy lại tinh thần, vội dúi lọ thuốc vào tay Cố Miểu, bế đứa bé trên đống cỏ uran lên, cắt dây rốn, ăm ngửa rồi đánh vào mông đứa bé một phát, đứa bé cả người bê bết máu giống như con khỉ đỏ "Oa" lên một tiếng bắt đầu khóc.
Triệu Khác ngẩng đầu ra hiệu bằng ánh mắt cho Cố Miểu, ý bảo cô ấy cho Tô Mai uống thuốc.
“Triệu Khác,' Tô Mai sung sướng nhìn đứa bé;Là con gái."
Cố Miểu duỗi tay bắt mạch cho Tô Mai, lắc đầu nói với Triệu Khác: "Không sao đâu, không cần uống thuốc."
Triệu Khác thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt và trên cổ Tô Mai, xuống giường đất dọn dẹp nhau thai giúp cô, rửa sạch phần thân dưới, đắp chăn lại, cuối cùng giúp cô thay một bộ đồ ngủ. Cố Miểu và bác Trà mỉm cười nhìn nhau, vội vàng dùng nước thuốc ấm rửa sạch cho đứa bé, dùng vải lau khô, mặc quần áo và bao bọc kỹ lưỡng cho đứa bé, xong rồi đưa nó cho Tô Mai.
"Nhìn xem, dễ thương lắm." Bác Trà cười nói.
Tô Mai vươn tay so sánh khuôn mặt đứa bé, còn không lớn bằng bàn tay của cô nữa, vừa nhỏ vừa xấu, đỏ ửng, nhăn nheo, trông y như con khỉ: "Triệu Khác, anh đặt tên cho con là gì?”
Triệu Khác hốt mớ nhau thai bê bết máu đi ra ngoài đường: "Phiêu Phiêu."
Vạt áo phiêu phiêu.
Nó không chỉ bao hàm tên gốc của Tiểu Mai mà còn mang một chút lãng mạn và đẹp đẽ của thế giới băng tuyết.
"Phiêu phiêu -" Tô Mai gọi thầm, nhíu mày nhìn Cố Miểu nói,'Sao nghe không hay nhỉ."
Cố Miểu gật đầu phụ họa: "Không phải 'Phiêu' là bèo không có gốc gác sao, ý nghĩa không tốt lắm."
"Các cháu đang thầm thì cái gì trong phòng đó, sao không bế đứa bé ra đây để chúng ta nhìn xem nào." Ông Cố kêu lên bên ngoài.
"Đây ạ." Cố Miểu bế đứa trẻ trong tay Tô Mai đi ra ngoài.
Tiểu Du khẽ cong eo lách người qua khe cửa: 'Mẹ, mẹ sao rồi? Còn đau không ạ?
"Không sao/' Tô Mai sờ bàn tay nhỏ bé của Tiểu Du, cảm thấy có chút lạnh, cầm lấy áo khoác của Triệu Khác đưa cho cậu bé, nói,'Mặc thêm đi."
Tiểu Du xua tay: "Không cần, con đi gặp em gái đây."
Nói dứt lời, cậu bé chạy như bay đến căn phòng phía Đông.
Ông Cố cầm ống nghe tim mạch, đang kiểm tra cho đứa bé. Tiểu Du ngó đầu nhìn sang: 'Xấu thế ạ! Không dễ thương bằng anh sáu."
Ông Cố thu ống nghe tim mạch lại, đưa tay cốc đầu Tiểu Du một cái: "Cháu chờ thêm tháng nữa đi, lúc đó nhìn lại bảo đảm trắng trẻo mập mạp, đáng yêu giống như cái bánh bao gạo nếp." Tiểu Du chép miệng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghỉ ngờ.
Cố Miểu lại bao bọc kỹ lưỡng cho đứa bé: "Chú, con bé không sao chứ?"
Tiểu Du giật mình: "Con bé có chuyện gì ạ?"
Ông Cố xua tay: "Không sao, khỏe mạnh lắm."
Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đầu bếp Uông bưng một chén nước ấm vào, nhìn xung quanh, đặt cái chén và cái muỗng nhỏ lên trên bàn, nói: "Tiểu Miêu, cháu đút con bé uống nước đi."
Cố Miểu gật đầu, cầm cái muỗng nhỏ, múc một ít nước thử đưa đến miệng đứa bé.
Đứa bé đang nhắm hai mắt, đôi môi hơi mấp máy.
Triệu Khác dọn dẹp nhau thai và đống máu loãng xong, rửa sạch thùng gỗ, quay về rửa tay, múc một chén canh gà đi vào phòng: "Tiểu Mai, ăn canh đi."
Sau khi đổ mồ hôi nhiều như vậy, Tô Mai thật sự rất khát, Triệu Khác đỡ cô dậy, uống hết nửa chén: "Triệu Khác, cái tên "Phiêu Phiêu" nghe không hay."
"Hơn nữa,' Tô Mai vươn tay ngắt nhẹ khóe miệng anh,"Từ sau khi đứa bé sinh ra anh vẫn chưa cười, chẳng phải anh nói rất thích con gái sao?"
Trong đầu Triệu Khác hiện lên cảnh tượng nguy hiểm lúc sinh con của cô, mím môi, nắm lấy tay cô cười nói: "Đâu phải không thích, chẳng qua đang lo cho em thôi. Em ăn canh nữa không?”
Tô Mai lắc đầu: "Em muốn ngủ một lát."
"Ngủ đi." Triệu Khác đặt cái chén xuống, đắp chăn cho cô, chờ cô ngủ rồi mới cầm cái chén đi đến căn phòng phía Đông xem đứa bé. "Nghe Tiểu Miểu nói cháu đặt tên cho con bé là 'Phiêu Phiêu' hả?" Ông Cố rót ly trà cho anh.
Triệu Khác cầm lấy rồi thở dài, đặt lên trên bàn, bế đứa bé đang nằm trên giường đất lên, gật đầu: "Tiểu Mai nói nghe không hay, hay là chú đặt tên cho con bé nhé?”
"Ba ơi, ba ơi,' Tiểu Du cầm tờ giấy viết đầy chữ, thò sang nói nhỏ,'Ba xem mấy cái tên con ghi nè, Triệu Tô Tuệ, Triệu Lãnh Sương, Triệu Băng Tuyết... được không ạ, ba chọn một cái đi?"