Chương 642: Sản xuất (2)
Chương 642: Sản xuất (2)Chương 642: Sản xuất (2)
Mấy ngày nay Tô Mai đi tiểu thường xuyên, có thể sinh bất cứ lúc nào, Triệu Khác không yên tâm, sau khi tuần tra ven sông lập tức về nhà trước, vừa vào cửa đã thấy mọi người đang chuẩn bị sẵn sàng để lâm trận, trong lòng căng thẳng, vội kêu lên: "Tiểu Mai?"
Khóe môi Tô Mai khế giương lên: “Trong phòng đây."
Cởi áo khoác, găng tay, mũ và khăn quàng cổ, Triệu Khác hơ tay trước bếp lò, sau đỏ sải bước vào phòng.
Tô Mai vẫy tay với anh, đợi anh đến gần rồi, cô kéo tay anh làm nũng: "Triệu Khác, em muốn đi tắm."
Triệu Khác biết phụ nữ sinh nở sẽ có những nguy hiểm nhất định, khi nghe tin cô sắp sinh, anh hồi hộp đến mức tim đập thình thịch, không hiểu cô đang nói gì nên chỉ đáp: "Được."
Tô Mai ôm mặt anh, kích động hôn lên môi anh, quay đầu kêu to: "Bác Trà, có nước ấm không ạ? Cháu muốn đi tắm."
Trong lòng Triệu Khác đột nhiên nhẹ nhõm khi nhìn thấy dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của cô, nhìn Cố Miểu đang bưng tô mì gà đi vào, hỏi: 'Bây giờ cô ấy đi tắm được không?”
Cố Miểu nhíu mày thở dài: "Đốt thêm mấy cái bếp lò rồi tắm cũng được."
"Cần gì phải mất công như vậy, chỉ cần nhóm lửa trên mặt đất là được rồi, còn nóng hơn cả bếp lò." Nói đoạn, Tô Mai gãi nhẹ vào lòng bàn tay Triệu Khác, lặng lẽ chớp mắt với anh: Em có dị năng, không đốt lửa cũng chẳng sao.
Triệu Khác không để ý đến cô, cầm lấy tô mì trong tay Cố Miểu, đút cho cô một quả trứng luộc.
Tô Mai há mồm cắn một miếng, hai má phồng phồng nói: "Sao anh về sớm vậy?"
"Lo cho em."
Đột nhiên nghe được những lời này mà chưa chuẩn bị trước, Tô Mai cảm thấy ngọt ngào, hai mắt cong lên, nhích lại gân anh hơn,'Em không sao, a -" Tô Mai vừa thở hổn hển vừa che bụng,'Ngoại trừ hơi đau một chút."
Mặt mũi trắng bệch.
Triệu Khác đau lòng lau mồ hôi trên trán Tô Mai, đặt chén xuống, ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng xoa bụng cho cô: "Bác sĩ CốiI"
Cố Miểu đi vào xem xét: "Không sao, chỉ là một cơn đau."
"Khi nào bắt đầu sinh?"
"Ít nhất là vào đêm nay."
Triệu Khác mím môi, lại bưng tô mì lên đút cho cô.
Sau khi cơn đau trôi qua, Tô Mai lại bình thường như không có chuyện gì, cầm lấy cái tô nói: "Để em tự ăn, anh pha nước giúp em đi, em muốn đi tắm."
"Ừm”" Triệu Khác yêu thương vuốt ve mái tóc trên má cô, đứng dậy đi vào nhà gỗ lấy thau tắm ra, tráng rửa cho sạch sẽ rồi đặt cạnh bếp lò trước giường đất, sợ nhiệt độ không đủ, Triệu Khác lại ôm thêm một đống củi vào để châm thêm.
Không khí trong phòng lập tức nóng lên.
Đến khi anh pha nước xong, Tô Mai cũng đã ăn xong tô mì.
"Để anh,' Triệu Khác cầm cái tô,'Em ăn nữa không?"
Tô Mai lắc đầu, mang giày xuống giường đất, cởi bỏ bím tóc và bắt đầu gội đầu.
Triệu Khác cầm cái tô đến phòng bếp, múc nước rửa sạch sẽ, cất vào tủ bếp, đi vào phòng đóng cửa lại, dìu cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lấy một ít dầu gội đầu và xoa bọt trong lòng bàn tay, sau đó thoa lên mái tóc, nhân tiện mát xa đầu cho cô. "Tóc dài quái" Tô Mai nhìn mái tóc dài rũ xuống,'"Triệu Khác, em muốn cắt đến ngang tai."
Động tác của Triệu Khác hơi ngừng lại, trả lời "Được".
Tô Mai nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái: "Cái đồ mê tóc dài!"
Triệu Khác không phản bác, múc nước xối sạch bọt xà phòng trên tóc cô, sau đó lấy khăn quấn quanh tóc.
Tô Mai đưa tay giữ lấy chiếc khăn, thắt một cái nút trước trán, kiểm tra nhiệt độ nước, thấy vừa ấm rồi thì vươn tay đẩy anh: "Anh ra ngoài đi, giờ em tắm."
"Để anh giúp em tắm." Triệu Khác đứng bất động.
Mặt Tô Mai đỏ lên: "Không cần."
"Anh giúp em tắm cho nhanh."
"Em không sợ lạnh."
"Có phải anh chưa từng tắm cho em đâu,' Triệu Khác không nhịn được bật cười, Thẹn thùng gì chứ?”
"Nhưng đó là ban đêm, a -" cơn đau lại ập đến, Tô Mai lập tức nắm lấy tay Triệu Khác.
Triệu Khác đau lòng nắm lại tay cô, chờ cơn đau qua đi, anh nhanh chóng giúp cô cởi quần áo, bế cô vào thau tắm.
Sau khi tắm xong, Triệu Khác đỡ cô đi một vòng trong phòng.
Ông Cố đưa Tiểu Du trở về từ trường học, ghé sang phòng thăm cô một chút, quay đầu lại nói nhỏ với Cố Miểu chuẩn bị thuốc trợ tim và viên nhân sâm.
Tiểu Du đứng một bên nghe vậy vô cùng kinh hãi: "Thúc thái gia, mẹ cháu không sao chứ ạ?”
Ông Cố vỗ tay cậu bé trấn an: "Đề phòng trước thôi." Lúc tám giờ tôi, Tô Mai bắt đầu chuyển dạ, chỉ thấy từng cơn đau ập đến liên tục... Đau đến mức không thở nổi, lúc phát huy dị năng mạt thế lại càng đau đến mức chết ngất.
"Tiểu Mai đừng hoảng sợ, nào,' Cố Miểu nắm tay cô cổ vũ,'Hít vào thở ra theo tôi...
Triệu Khác ôm chân cô, môi mím chặt, đầu óc anh choáng váng vì căng thẳng.
"Tiểu Khác,' Bác Trà vỗ vai anh,"Sao cháu còn ở đây, mau ra ngoài đi."
Triệu Khác lấy khăn lau mồ hôi trên trán Tô Mai, cương quyết nói: "Cháu sẽ ở đây với cô ấy."