Chương 641: Sản xuất (1)
Chương 641: Sản xuất (1)Chương 641: Sản xuất (1)
Ông Cố nhấp một ngụm rượu gạo: "Hay là dùng phương pháp của Tiểu Cẩn thử xem sao?"
"Phương pháp gì thế ạ?" Tô Mai vô cùng hứng thú hỏi.
"Để con hổ con đi bắt thú rừng về làm thức ăn."
Khóe miệng Tô Mai giật giật: 'Chẳng phải chú nói nhà chúng ta không sát sinh sao?"
"Cứ để nó vào núi mà giết, vô mồi là bản chất của hổ mà,' ông Cố nói,'Chúng ta không thể cứ nuôi nó hoài mà biến một con hổ Siberia ngoan hiền thành một con mèo nhà được."
Cũng có lý lắm chứ.
"Vậy ngày mai thử xem."
Triệu Khác gắp một đũa giá đỗ cho Tô Mai: "Quản lý Dương có thể cung cấp hạt giống cho chúng ta, anh đã xem qua rồi, có đậu nành, lúa mì, ngô và gạo, em muốn trông loại nào?"
Tô Mai gắp giá đỗ ăn: "Em muốn trồng hai mẫu đậu nành, mười mẫu lúa mì, mười mẫu ngô, và năm mẫu lúa."
Triệu Khác suy nghĩ một chút: "Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại lên cấp trên xin cấp một chiếc máy kéo bánh xích."
Ở đây có nhiều sườn đồi và vùng đầm lầy, máy kéo bánh xích là phù hợp hơn cả.
"Xin được không?”
"Để anh thử."
Sau bữa ăn, Triệu Khác lấy giấy bút ra, bắt đầu viết đơn đề nghị. Ngoài máy kéo, còn có máy nạo nông nghiệp, máy cày bừa, máy san, máy đa năng dùng để đào rãnh, làm rãnh và máy gặt.
Ở căn phòng phía Tây, Cố Miểu mở chiếc vali mà mình mang theo, lấy ra một bộ sản phẩm chăm sóc da hoàn chỉnh và nói: "Tiểu Mai, nhìn này, tôi mang cho cô đấy. Bộ này là mỹ phẩm do tôi nghiên cứu chế ra, chiết xuất từ cây cỏ nguyên chất, đã qua sử dụng và không ảnh hưởng gì đến người mẹ và thai nhỉ."
Không khí ở đây thực sự rất khô, nếu không thoa kem dưỡng ẩm hay gì đó thì da rất dễ bong tróc, vì vậy Tô Mai đã nhận lấy nó và cảm ơn Cố Miểu.
"Cô nhìn cái váy này đi, tôi đã dệt nó bằng lông dê đấy, chờ cô ở cữ xong thì mặc vào tháng Năm hoặc tháng Sáu là vừa đẹp. Gói này là quần áo tôi đã may cho đứa bé, bộ này là từ một đến hai tuổi..."
Ngoại trừ quần áo và đồ trang điểm, Cố Miểu còn mang đến cho Tô Mai một số lượng lớn sách, tất cả đều là sách cũ mua từ Học viện Quân sự Công nghiệp Băng Thành, bao gồm toán học, vật lý và hóa học, cũng như các cuốn sách khác nhau về bảo trì cơ học.
"Chú à, đây là của chú, Cố Miểu mang hai cái túi đến căn phòng ở phía Đông, mở ra đưa cho ông Cố,'Chú xem có thích không?"
Áo khoác bông đỏ thêu chữ "phúc" hình tròn, quần dài bằng vải bông đen được may bằng chỉ đỏ để làm hoa văn chữ, một đôi giày bằng vải bông với đế trắng mặt đen có thêu chữ "trường thọ”.
Thủ công đẹp, ý nghĩa đẹp, trông rất có không khí lễ hội.
Tô Mai cất đồ, bước tới cười nói: 'Chú mặc vào xem."
Ông Cố không hề ngượng ngùng, lập tức cười ha hả đặt quyển sách giáo khoa trong tay xuống, cởi áo khoác bông rồi mặc vào người.
Cố Miểu bước tới cài nút áo giúp ông, sau đó sửa sang vạt áo: "Đẹp đấy ạ!"
Tô Mai phụ họa nói: "Chú mặc bộ này vào trông cứ như trẻ ra mười tuổi." "Ha ha..." Ông Cố vui vẻ nói,'Các cháu đừng có nịnh chú."
Tô Mai mỉm cười dìu ông Cố ngồi xuống, cầm giày bông lên cùng Cố Miểu mang vào cho ông ấy, hơi chật một xíu, nhưng mang hai ngày sẽ giãn ra thôi.
"Tiểu Du," Cố Miểu mở một cái túi khác và mỉm cười với Tiểu Du vừa trở về sau khi dẫn con hổ con đi dạo một vòng bên ngoài, Tới đây nào, thử bộ này xem."
Bộ quần áo của Tiểu Du cũng giống ông Cố, chẳng qua là kích thước nhỏ hơn.
Tô Mai cầm chiếc áo khoác bông mặc vào cho Tiểu Du, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, cười nói: "Không tồi, trông khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chưa kìa, ngày mai con và ông chú mặc thế này đến trường học nhé, trang phục chuẩn ông cháu luôn."
Tiểu Du cười tủm tỉm gật đầu, quay đầu lại nói cảm ơn với Cố Miểu.
Ông Cố vuốt ve chữ "phúc" trên vạt áo: "Những bộ lễ phục như vậy chỉ có ý nghĩa khi mặc chúng vào những ngày lễ hội, chú sẽ mặc lại bộ này vào tiệc đầy tháng cho đứa bé."
Tô Mai nghe vậy bật cười: “Cháu đã sinh em bé đâu, chưa gì mà chú đã nghĩ đến tiệc đầy tháng."
"Nhanh lắm đấy..."
Đúng là nhanh thật, vừa nói xong thì hai ngày sau, bụng của Tô Mai đã bắt đầu đau.
Cố Miểu bắt mạch cho cô, kiểm tra cổ tử cung phía dưới: "Mở rộng bằng ba ngón tay rồi, cô chuẩn bị tinh thân đi nhé."
Lại một cơn đau ập đến, Tô Mai đau đớn thở hổn hển, sau đó kéo bím tóc trước ngực nhìn, mới gội hôm trước mà bây giờ đã đổ dầu: "Có được tắm gội trong khi ở cữ không?”
Bác Trà cương quyết nói: "Không được!" Cố Miểu lắc đầu theo: "Trong thời gian ở cữ không được để cảm lạnh." Năm đó cô ấy vừa sinh xong đã bị lôi xuống giường để giặt giũ và nấu cơm cho cả gia định, cuối cùng bị cảm lạnh. Mặc dù đã điều trị mấy năm, nhưng đến mùa thu đông vẫn chưa dám đụng đến nước lạnh, chỉ chạm vào chút thôi đã thấy đau nhức xương khớp khắp cả người.
"Lau người thì sao?" Tô Mai vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
"Chịu khó chịu đựng một tháng đi, đừng có làm bừal" Bác Trà đứng dậy nói,'Cháu muốn ăn gì không? Để bác đi làm cho cháu."
"Mì ạ.....