Chương 640: Cố Miểu đến (2)
Chương 640: Cố Miểu đến (2)Chương 640: Cố Miểu đến (2)
Nhìn thấy vẻ do dự trên gương mặt của hai vợ chồng, Cố Miểu ân cần nói: "Hai người cứ nghĩ lại xem, có phải mỗi lần tắm rửa xong đều cảm thấy rất thoải mái phải không, thật ra trẻ em cũng giống người lớn thôi, sạch sẽ gọn gàng thì hai hàng lông mày cũng chúng mới giãn ra đấy. Không tin lát nữa hai người cứ nhìn xem."
Quản lý Dương: "Đại Ngưu, cậu đi nấu đi."
Mùi trong phòng khá hỗn tạp, hơn nữa giường đất và bếp lò đất cháy liên tục, quản lý Dương đi theo Đại Ngưu một lúc, lập tức cảm thấy khó thở: "Bác sĩ Cố, theo cô thì có thể dập tắt cái bếp lò trong nhà này đi được không?"
"Bếp lò cứ để thế đi ạ, một lát nữa tắm cho đứa bé xong thì bịt kín miệng bếp lại, đừng để cháy liên tục như vậy."
Quản lý Dương ghi nhớ mấy lời này.
Sau khi nấu nước xong, để nguội bớt một chút, Cố Miểu cởi áo khoác, xắn ống tay áo lên, rửa tay cẩn thận bằng nước ấm, bế đứa bé, nhanh chóng cởi lớp khăn quấn và áo quần, tắm rửa cho nó rồi thay quần áo sạch sẽ đã được hơ nóng.
Đứa bé vui vẻ toét miệng cười.
Cố Miểu ôm đứa bé ngồi bên bếp lò, cẩn thận giúp nó lau khô tóc, đo nhiệt độ cơ thể, thấy không có vấn đề gì, thế là kêu Đại Ngưu đút cho đứa bé nửa chén sữa còn lại.
Uống sữa xong, đứa bé thoải mái ngáp một cái, hai nắm tay nhỏ xíu đặt hai bên má, chìm vào giấc ngủ.
"Ăn ngoan ngủ giỏi, nuôi nấng cẩn thận khoảng chừng nửa năm thì đứa bé này sẽ khỏe mạnh thôi."
"Nửa năm luôn cơ à?" Vợ Đại Ngưu có chút thất vọng.
Cố Miểu mỉm cười: "Đứa bé sinh non yếu ớt, không thể vội vàng được, chỉ có thể chăm sóc từ từ thôi."
Đặt đứa bé xuống, Cố Miểu lại dặn dò thêm một số việc cần lưu ý, sau đó mặc áo khoác vào rồi nhấc hộp thuốc lên, nói với Triệu Khác đang đứng ngoài cửa: "Đi thôi.'
"Không để lại thuốc sao?" Đại Ngưu đuổi theo hỏi.
"Bây giờ không được uống thuốc nữa." vốn đã không ăn được gì rồi, giờ lại còn uống thêm thuốc, ăn uống lung tung, chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao,'Chú ý ăn thành nhiều bữa nhỏ và thường xuyên."
Sau khi lặp lại những việc cần chú ý, Cố Miểu đi theo Triệu Khác và quản lý Dương ra khỏi cửa.
Đại Ngưu sững sờ một lúc mới nhận ra rằng mình vẫn chưa trả tiền cho bác sĩ.
Vội lấy mười đồng tiền, hai con gà trống đuổi theo: "Bác sĩ Cố, Cục trưởng Triệu, đây là chi phí khám bệnh và tiền sữa bột."
Hai người xua tay, rảo bước nhanh hơn.
"Quản lý Dương, chúng tôi đi đây,' Triệu Khác quay đầu lại nói,'Khi nào mở xong diện tích đất trồng trọt, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh để trao đổi về chuyện hạt giống."
Quản lý Dương: "Này, ăn cơm đã rồi đi..."
"Không được." Triệu Khác ngồi trên xe trượt vây tay với anh ấy, đợi Cố Miểu ngồi xong, sau đó vung dây cương, Đi -"
Khi hai người về đến nhà thì trời đã tối.
Bụng Tô Mai đã to, vươn tay ôm Cố Miểu: "Vất vả cho cô rồi, cảm ơn cô đã tới nhé."
Cố Miểu sờ bụng Tô Mai, vươn tay bắt mạch cho cô: "Rất tốt, thai nhi không quá lớn, như vậy lúc sinh sẽ đỡ đau hơn nhiều." "Khụ!" Ông Cố ho khan một tiếng, nhìn Cố Miểu bất mãn nói,'Có chú ở đây sao có thể để cho con bé ăn nhiều đồ bổ được."
"Là cháu nói sai rồi" Cố Miểu vỗ nhẹ lên miệng của mình,"Chú, gần đây vẫn khỏe chứ ạ?”
Ông Cố "Ừ" nhẹ một tiếng, đưa tay ra để Cố Miểu đỡ vào căn phòng phía Đông, ngồi trên giường đất đánh giá sắc mặt của cô ấy: "Sắc mặt không tồi."
Tô Mai kéo Triệu Khác đi vào, nói: "Sao hai người về muộn thế? Theo em tính thì lẽ ra phải về từ sớm rồi chứ."
Triệu Khác đỡ cô ngồi xuống mép giường đất: "Ở nông trường có một đứa bé đang bị bệnh nên bác sĩ Cố ở lại khám một chút."
"À" Tô Mai cầm lấy cái muỗng rồi múc canh cho hai người.
Bác Trà rót một bồn nước ấm cho Cố Miểu, Triệu Khác đi ra ngoài để giúp đầu bếp Uông dọn đồ vào nhà gỗ, sau đó mới về ăn cơm.
Đây là ngày đầu tiên Cố Miểu tới đây nên đầu bếp Uông đã làm một bữa ăn rất phong phú, bao gồm cá nướng, cá hầm, sủi cảo nhân cá, giá đỗ xào, thịt kho đậu phụ và canh xương hầm.
Nghe mùi thịt, con hổ con đẩy mạnh cánh cửa căn phòng phía Tây, chạy tới cùng với con cáo đỏ và sóc xám.
Cố Miểu kinh ngạc nhìn những con vật trên mặt đất: "Tiểu Mai, cô nuôi chúng à?”
Tô Mai trừng mắt nhìn con hổ con dẫn đầu, gắp cho nó một miếng xương: "Bọn nó tự chạy tới cửa đấy, đuổi đi mà không chịu đi."
Cố Miểu nhìn Tô Mai miệng thì chê này chê nọ bảo không thích nhưng lại không ngừng gắp đồ ăn cho bọn nó, cười nói: "Ở chỗ cô ăn no ngủ ấm thế này, có bị ngốc mới chạy ra ngoài thôi."
"Cũng không hẳn như vậy,' bác Trà khẽ thở dài,'Nhà ăn cái gì thì bọn nó sẽ ăn theo cái đó. Hầy, cứ tiếp tục thế này thì sao mà nuôi nổi."