Chương 65: Nhận nuôi con (4)
Chương 65: Nhận nuôi con (4)Chương 65: Nhận nuôi con (4)
Bà Vương trợn mắt nhìn cô, nhận lấy, đếm xong không khỏi sửng sốt, nhìn về phía Triệu Khác: "Trung đoàn phó Triệu, cháu cho... Cũng quá là nhiều?"
Đầu năm nay, một cân bột là 0,18 nguyên, một cân thịt lợn là 0/72 nguyên, một bát to khoai tây ở nhà ăn có giá mấy đồng, mấy món năm đồng là đã có thức ăn mặn. Lần trước ăn thịt kho, anh cả một bát, thịt đầy ắp, tính ra là bốn hai vé thịt, năm mao, hai đứa trẻ tới chưa được mấy ngày, cần hai mười đồng, còn có các loại vé, giấy chứng nhận.
Triệu Khác: "Tôi sợ ngày tháng huấn luyện sẽ kéo dài..."
"Cháu cứ yên tâm đi, nếu giao đã đứa trẻ cho chúng tôi, cho dù thời gian dài hơn." Bà Vương cuộn tiền thành ba cuộn, nhét vào trong túi Tô Duệ, cười nói: "Bác bảo đảm sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt giúp cháu."
Triệu Khác cảm kích chào hai người, xoay người cõng Triệu Cẩn đến. Sau đó anh lại vội vã trở vê nhà, thu dọn quần áo hai đứa trẻ, đồ chơi và bài vở của Triệu Cẩn, hòm thuốc nhỏ, chăn đệm các thứ tới.
Anh cũng đưa tới thuốc Triệu Cẩn dùng và danh sách thay thuốc.
Đưa đồ xong, Triệu Khác sải bước đi, anh phải đến quân khu nhìn xem chuẩn bị vật tư ngày mai vào núi huấn luyện như thế nào, về huấn luyện, phía trên có dặn dò yêu cầu gì, còn nơi huấn luyện có biến động các thứ không.
Bà cụ thấy chăn đệm chất đống ở trên ghế thì sửng sốt một lúc, nghiêng đầu hỏi Triệu Cẩn ngồi ở một bên: "Tiểu Cẩn, cháu muốn ngủ một mình không?"
Ở phòng bà cụ, giường, tủ quần áo, bàn trang điểm, ghế đẩu, tủ sách, bàn ghế đồng bộ, bàn nhỏ, ghế bành trúc được sắp xếp đầy đủ phòng, để thêm một cái giường có hơi chật.
Nhưng để Triệu Cẩn ở mái đông một mình thì lại không yên tâm, chân đứa bé bị thương, buổi tối đi tiểu đêm mà không may thì có thể tạo thành vết thương thứ hai.
Ở cùng con trai, con dâu thì càng là không được, sẽ quấy rầy nhau, không ai thoải mái.
Triệu Cẩn thấy Bà cụ khó xử thì mím môi: "Cháu, cháu sao cũng được."
"Ở chỗ cháu đi." Tô Duệ cũng nghĩ đến một vấn đề, bà cụ cao tuổi, buổi tối để bà cụ chăm sóc Triệu Cẩn có hơi không thực tế.
"Cháu ra chỗ hậu cần lấy giường." Tô Duệ vừa nói vừa vỗ đứa bé trong ngực: "Cô đi dọn giường cho anh, tiểu Du ở nhà chơi cùng các anh có được không?"
"Không, không, không..." Triệu Du túm quần áo Tô Duệ, liên tục lắc đầu: "Muốn cô, cô cơ."
"Đứa bé nói gạt lưu loát quá." Bà Vương lấy miếng bánh ngọt dụ tiểu Du: "Ra với bà Vương, bánh ngọt sẽ là của cháu."
Triệu Du lắc đầu, đừng nói là muốn, còn không thèm nhìn một cái.
Lâm Niệm Doanh lấy ra chuồn chuồn tre, để ở trong tay quay cho Triệu Du xem: "Tiểu Du chơi với anh có được không?"
Triệu Du tò mò nhìn hai lần, cơ thể co lại, đầu chôn ở trong ngực Tô Duệ.
Tiểu Hắc Đản thấy có hơi không vui, kéo chân nhỏ của Triệu Du, tuyên cáo: "Đây là mẹ anh, em muốn tìm mẹ..."
Trên ghế, Triệu Cẩn thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, bà cụ liếc Triệu Cẩn, như có điều suy nghĩ.
"Tiểu Hắc Đản." Tay Tô Duệ xoa đầu cậu bé: "Có người mẹ rất được ưa chuộng nhé, ai cũng thích. Yên tâm đi, qua tâm vài ngày, chờ em quen với tất cả mọi người, sẽ tự xuống đất chạy khắp nơi, theo sau các con chơi."
"Thật ạ?”
"Thật." Tô Duệ gật đầu: "Đi chơi với anh đi." So sánh với đồ chơi đơn giản như chuồn chuồn tre, Tiểu Hắc Đản thích Lâm Kiến Nghiệp dùng vỏ đạn làm xe tăng và súng giúp cậu bé hơn, nhìn chuồn chuồn tre trong tay Lâm Niệm Doanh, không có hứng thú mà lắc đầu: "Em với anh đi dọn giường đi."
"Từ nhà đến chỗ hậu cần là sáu, bảy dặm." Tô Duệ nhìn cậu bé, nói: "Em có thể đi xa như vậy à?”
"Sáu, bảy dặm là bao xa?"
"Ừm"" Tô Duệ suy nghĩ: "Là đi năm chuyến từ nhà chúng ta đến nhà chú Triệu."
Tiểu Hắc Đản bẻ ngón tay đếm, càng xem càng loạn: "Xa như vậy ạ?"
"Đúng." Tô Duệ gật đầu: "Đi không?"
"Mẹ không cõng con sao?”
"Mẹ phải dọn giường, không rảnh cõng con?"
"AI" Tiểu Hắc Đản ngây ngốc nhìn mẹ: "Thật sự không thể cõng sao?"
"Mẹ cũng sẽ mệt mỏi, Tiểu Hắc Đản không đau lòng sao?"
"Vâng." Tiểu Hắc Đản phất phất tay: "Vậy me đi đi."
"Bác." Tô Duệ nhìn vê phía bà Vương: "Bác có cần gì không? Cháu mang về cho."
Sau khi bà Vương biết chiến sĩ bộ chuyên cần giao hàng về đến nhà, liếc nhìn mấy đứa bé, suy nghĩ, nói: "Bác muốn đổi mái đông thành một phòng học nhỏ, cháu chọn ba bộ bàn ghế, một cái tủ sách giúp bác, rồi mời bọn họ làm một cái bảng đen nhỏ."
Tô Duệ gật đầu, bế đứa trẻ, xoay người muốn đi.
"Ai dà!" Bà Vương kêu lên: “Cháu chờ một chút."
Tô Duệ đứng yên, bà Vương bước nhanh vào nhà, trong chốc lát cầm mảnh vải ca-rô xanh trắng từ nhà đi ra: "Cháu cứ bế vậy, thời gian dài sẽ mệt mỏi. Nào, bác dạy cho cháu làm sao để buộc thằng bé lên người." Tô Duệ đã từng thấy đàn bà dùng mảnh vải bao bọc đứa trẻ, ôm ở trước ngực lúc ở mạt thế. Biết như vậy tương đối bớt chuyện, cô gật đầu, đi tới trước người bà Vương, vừa giải thích vừa buộc Triệu Du ở trước người mình.