Chương 66: Nhận nuôi con (5)
Chương 66: Nhận nuôi con (5)Chương 66: Nhận nuôi con (5)
Xuống núi đi về phía tây, đi qua nhà Triệu Khác dưới chân núi, Tô Duệ tùy ý đi lên nhìn, nhìn nhà Triệu Khác. Ba gian có hai gian bên, một ngôi nhà năm gian kiểu quân đội nhất.
Khả quan nhất là phía sau ngôi nhà này có rừng trúc, mặc dù là trúc bình thường nhất, tình hình sinh trưởng cũng thưa thớt, nhưng là nơi tốt để nuôi gà.
Đến bộ hậu cần, nói rõ ý định, có chiến sĩ tới, dẫn cô đến phòng thợ mộc.
Chiều rộng phòng thợ mộc được chia thành ba khu vực, khu kho hàng, khu chế tạo, khu thành phẩm.
Tô Duệ tránh các chiến sĩ bận rộn qua lại, chọn ba bộ bàn ghế và một cái giường ở khu thành phẩm, không có gì cần.
Trước mắt bọn họ đang tập trung đóng giường và bàn ghế đồng bộ cho phòng học ở trường học, đều là kiểu đơn giản nhất.
Bảng đen nhỏ thì có sẵn, là chuẩn bị cho các chiến sĩ xoá nạn mù chữ gần đây. Có điều nếu treo trên tường dùng để dạy học thì quá nhỏ, mỗi một cái chỉ có 0,4x0,4 mét.
Tô Duệ chọn bốn, để chiến sĩ hỗ trợ dùng tấm ván ghép lại, tạo thành một tấm bảng đen có thể treo trên tường.
Thanh toán chỉ phí đồ của ba tháng... chín đồng.
Chiến sĩ giúp cô trông trang đồ mang lên xe cút kít, dùng sợi dây buộc rồi kéo xuống chân núi, mang bàn ghế và tấm bảng đen đến nhà họ Vương, để giường vào phòng ngủ dưới cửa sổ Tô Duệ.
Tiễn chiến sĩ, Tô Duệ bế Triệu Du đã ngủ từ lúc nào, tìm Bà Vương, cởi vải buộc ra, đặt Triệu Du ở trên giường cô.
Sau đó Tô Duệ lại tiếp tục xuống núi đến công trường xây nhà, cõng hai bó rơm rạ trở lại.
Không có chiếu trúc, đặt ván giường lại hiếm, có khoảng cách giữa các tấm. Cô chuẩn bị lót một nệm rơm ở phía dưới cho Triệu Cẩn, tránh cho ván giường cãấn lưng mà ngủ không thoải mái.
Làm xong đệm, không vội lót lên giường, Tô Duệ ôm đi, để ở trên bụi cây bên ngoài phơi nắng, để nó hút ẩm khử mùi.
"Tô Mai." Trương Ninh đưa chăn đệm, quần áo và đồ dùng hàng ngày của Triệu Cẩn tới: "Buổi trưa đừng nấu cơm, tới nhà của tôi, chúng ta ăn mì nấm."
"Được." Tô Duệ nhận lấy quần áo, đặt ở trên hộp mây trong phòng ngủ, lấy hai cái giá tam giác phơi chăn đi ra, dựng trên đất trống ở ngoài cửa, cầm lấy đệm trong tay Trương Ninh phơi.
Trương Ninh vừa giơ tay lên ôm chăn phơi, vừa nhỏ giọng hỏi: "Ai dà, cô nói trung đoàn phó Triệu theo quân, sao chỉ mang theo hai đứa con trai, không dẫn vợ tới?"
Tô Duệ im lặng, ấn trán của Trương Ninh: "Mau về nhà nấu mì đi, quan tâm làm gì!"
Dứt lời, cô xoay người vào nhà, xách giỏ trúc, dao phây, đóng cửa lại, đi xuống núi.
"Ấy." Trương Ninh cầm lá tía tô, kêu: "Cô đi đâu?"
"Tôi đi bắt mấy con cá để lát dùng ớt cắt nhỏ chưng, rải trên mì nấm ăn."
"Nhà không có ớt cắt nhỏ à”"
"Sĩ quan hậu cần có." Tô Duệ phất phất tay với phía sau, bước nhanh xuống núi.
Đến bên dòng suối, cô tìm cây, chém cành cây nhỏ dài, bỏ lá trên cành cây, cắt bỏ một đầu, vót nhọn một đầu.
Hai chân Tô Duệ cọ chân, cởi giày cỏ, vén ống quần, nhìn chính xác và xuống nước nơi có nhiều cá bơi.
Không cần gì khác, trong trí nhớ kiếp trước của Tô Duệ đã ăn một loại mì có cá, cá rải trên mì là cá ngát hấp trộn với ớt cắt nhỏ.
Vớt xương cá, trộn thịt cá và mì đã trụng qua nước lạnh để ăn, mùi vị đó vừa tươi vừa cay, còn có vị đậm đà của sợi mì, nhớ tới là chảy nước miếng.
Có điều trẻ con không thể ăn cay, Tô Duệ mang một thùng cá ngát đã qua chế biến đến nhà ăn, chẳng những đổi ớt cắt nhỏ với sĩ quan hậu cần, còn đổi một chai nước tương tự làm và hai li đầu mè sĩ quan hậu cần mong mỏi.
Nói cảm ơn, Tô Duệ xách thùng không trở lại dòng suối, xiên thêm mười đầu cá ngát.
"Đồng chí Tô." Triệu Khác không yên tâm về hai đứa trẻ, sợ đứa trẻ khóc làm loạn, chấm dứt công việc ở đây, vội vã chạy về: "Cô đây là?"
Tô Duệ dội bùn trên chân, đi giày cỏ, xách thùng chọn chỗ nước trong, đổ cá ra, cầm dao cạo vảy: "Buổi trưa ăn cá, tôi đi xiên mấy con."
Triệu Khác đến gần mấy bước, cúi người nhìn chằm chằm lỗ máu trên lưng từng con cá, hai mắt hơi chăm chú: "Tay nghề của đồng chí Tô tốt nhỉ!"
Tất cả lỗ máu đều chuẩn xác ở cùng một vị trí, anh không thể bảo đảm có thể ra tay làm được nhanh như vậy, à, chính xác.
Tô Duệ: ”..."
Khẽ thở dài rất bé, Tô Duệ cất dao, quay đầu: "Trung đoàn phó Triệu, có muốn biết một chút về kỹ năng dùng dao của tôi không."
Cô đã nghĩ rõ ràng, nếu cô muốn sau này cho Niệm Doanh, Niệm Huy đón nhận mạng giao thiệp anh em đồng chí Lưu Anh và Lâm Kiến Nghiệp lưu lại, thì phải không ngừng giao thiệp với cấp tướng trong quân.
Chỉ tính cách của cô thì không thể che giấu được. Vậy thì, chẳng thà trong trường hợp chưa quá nghiêm trọng, cô chủ động bại lộ để bọn họ đi điều tra.