Chương 67: Nhận nuôi con (6)
Chương 67: Nhận nuôi con (6)Chương 67: Nhận nuôi con (6)
Xung quanh nguyên chủ từ nhà tới đoạn đường này đều có có thể tìm ra dấu vết, không tồn tại cũng không có tình huống đánh tráo xảy ra, chỉ cần cô không nói, có ai có thể nghĩ được là trao đổi linh hồn, hoặc là mượn xác hoàn hồn.
Triệu Khác đưa tay ra mời.
Tô Duệ giơ tay lên vớt con cá đã cạo một nửa ở trong nước suối lên tráng, cạo vảy cá, máu trên đó, sau đó để nằm ngang ở trên một tảng đá, tay trái ấn đầu, tay phải câm dao, lật cổ tay."Xoạch xoạch..." mấy cái, cạo sạch sẽ vảy cá, mũi dao chống ở miệng cá, rạch một cái xuống, quay dao cạo nội tạng và màng đen, loại bỏ mang cá.
Lại "Xoạch xoạch" bốn cái, sau khi cắt mang cá, trước đuôi cá, cô rạch một đường ở dưới mang cá, nắm được điểm trắng nhỏ, võ nhẹ lưng cá, rút sợi dây màu trắng ra, rửa sạch máu và ném vào thùng.
Xử lý xong một con cá không tới một phút, tay nghề sạch sẽ gọn gàng.
"Sao?" Tô Duệ cầm dao cắt những vết đều nhau, hai tròng mắt sáng rỡ mà nhìn anh.
Triệu Khác hơi co rút khóe mắt, tay gần như sờ chỗ thường để súng ở sau lưng theo bản năng, có điều giờ phút này anh sờ thấy trống không, không phải làm nhiệm vụ, huấn luyện, đứng gác thì không cho phép chiến sĩ mang súng.
Tô Duệ nhìn thấy động tác của anh, trách móc cười: "Anh biết không, bởi vì kỹ năng dùng dao của tôi mà hai ngày trước tôi vừa bị sĩ quan hậu cần tố cáo."
Triệu Khác không khỏi không thừa nhận, anh không nhìn rõ người phụ nữ trước mắt, cũng không hiểu, như mơ hồ.
Cô có kỹ năng dùng dao tốt, điều này không thể nghi ngờ, nhưng kỹ năng dùng dao này rõ ràng lại không hợp với hình tượng phụ nữ nông thôn như cô. Cô thông minh, nhưng lại dễ dàng để lộ điểm khác biệt của mình với người khác ở trước mặt bọn họ, không phải liều lĩnh, không phải không sợ hãi, mà giống như là nóng lòng muốn bọn họ chấp nhận hơn: "Lâm Kiến Nghiệp biết kỹ năng này của cô không?”
"Biết, anh ấy nói tôi xem kịch với mẹ tôi nhiều, thường hay biểu diễn."
Triệu Khác nhếch mép, sắn tay áo lên, đưa tay...
Tô Duệ sững sờ, đưa dao tới.
Triệu Khác nhận lấy dao: "Đi lên!"
Tô Duệ: ”...'
Rửa tay, Tô Duệ đứng dậy lên bờ, quay đầu chỉ thấy Triệu Khác ngồi ở chỗ cô vừa làm thịt cá, nhặt cá trên đất lên, hơi có vẻ vụng về mà làm thịt.
Mùi cá trên tay rất nặng, Tô Duệ tìm bạc hà trong người nắm chặt, chà xát ở trong tay rồi vứt bỏ, đi xuống, đứng ở đầu suối rửa tay.
"Anh biết nấu cơm?" Tô Duệ tò mò đánh giá người đàn ông cách hạ lưu hai mét.
Mi mắt dài nhọn, làm dịu đi gương mặt lạnh lùng của anh, bộ quân phục kiểu năm tám làm cho anh có vẻ phẳng phiu. Hình ảnh nghiêm túc lúc làm cá lại cho người ta cảm giác cứ như ở nhà, một người đàn ông dù là bề ngoài hay là lúc làm việc đều rất biết cách làm suy yếu sự tấn công của mình.
Cảm nhận được cô nhìn chăm chú, Triệu Khác nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Không biết."
Tô Duệ vẩy nước trên tay, chống cùi chỏ ở trên đầu gối, một tay chống má, quang minh chính đại nhìn anh: "Vậy bình thường anh thích làm việc nhà không?”
"Cô muốn hỏi cái gì?" Triệu Khác không ngẩng đầu lên, xử lý cá trong tay.
"Cái gì cũng muốn hỏi." Tô Duệ ngắt cây bèo trêu con tôm nhỏ trong nước: "Hiểu rõ anh hơn một chút, tôi mới phán đoán anh có thể tố cáo tôi hay không." Triệu Khác: "..."
"Không phải cô nói sĩ quan hậu cần đã tố cáo cô sao?"
Tô Duệ gật đầu.
Triệu Khác: "Vậy thì ngoan ngoãn ở nhà, chờ bị thẩm vấn điều tra."
Tô Duệ nghẹn họng: "Quân đội gọi điện thoại cho ba chồng tôi chứng thực rồi, tôi không thành vấn đề."
Dao trong tay Triệu Khác dừng lại trong chớp mắt, anh mới nhớ ra "ba chồng” cô nói là ai, ba Lâm Kiến Nghiệp, Lâm Thành Lương, hiện đảm nhiệm chức phó bí thư thành ủy Hoa Thành.
Tô Duệ bén nhạy cảm nhận được tâm trạng anh thay đổi: "Anh biết ba chồng tôi?"
"Qua lại mấy lần."
"Ồ" Tô Duệ muốn hỏi anh Lâm Thành Lương là hạng người gì, nhưng tưởng tượng, một cô con dâu hỏi người ngoài về tính tình ba chồng hình như không tốt lắm, nên dẹp ý nghĩ đi.
Triệu Khác nghe giọng nói buồn bã của cô, con ngươi tối sâm. Theo lý, biết tin tức con trai hy sinh, Lâm Thành Lương làm ba nên gọi điện thoại gọi đội trưởng dẫn đội là anh cẩn thận hỏi thăm tình huống lúc đó, hoặc là hỏi Lâm Kiến Nghiệp có thể có trăn trối gì không mới đúng.
Trước khi đi, anh không nhận được điện thoại của Lâm Thành Lương, lúc này đã tới hai ngày mà không nghe Vương Hồng Chí đề cập tới một câu tin tức Lâm Thành Lương điện tới.
"Xong rồi." Triệu Khác xử lý xong con cá cuối cùng, rửa dao, đứng dậy xách thùng lên: "Đi thôi."
"Ừ" Tô Duệ cầm bình đựng ớt cắt nhỏ ở dưới tàng cây trên bờ, chao nước và dầu mè, bước nhanh đuổi theo Triệu Khác. "Buổi sáng tiểu Du có khóc lóc náo loạn không?" "Không có, rất biết điều."
"Tiểu Cẩn thì sao?"
"Cũng rất biết điều."
Triệu Khác dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô.