Chương 68: Kéo nước về (1)
Chương 68: Kéo nước về (1)Chương 68: Kéo nước về (1)
"Sao?" Tô Duệ khó hiểu, cô có nói gì đâu, không phải anh hỏi một câu, cô đáp một câu sao?
"Xem ra, cô rất biết chăm con." Ở trên xe mấy ngày, con trai nhỏ khóc lóc làm anh thiếu chút nữa đầu hàng, biểu tình phiên muộn của con trai lớn càng làm cho lòng người thắt lại.
Hai đứa bé khó trông như vậy, sao đến trong miệng cô đều "ngoan" hết.
Buổi trưa ăn mì cá, có hai món cá, một món là cá trộn ớt cắt nhỏ, một món là cá chao nước, nhặt xương cá ra, mì sợi trụng qua nước suối rồi trộn lên, phía trên để lớp nấm tươi, ăn rất ngon.
Triệu Khác vốn thăm đứa trẻ rồi đi, lại bị bà Vương kéo, hỏi khẩu vị, biết có thể ăn cay, nhét thêm một đĩa cá to và mì cho anh, trong đó có đầy đủ nấm và cá chất thành đống cao.
Về mấy đứa bé, trong ba đứa lớn chỉ có Tiểu Hắc Đản có thể ăn cay. Đứa bé dậy, Triệu Khác buông mì xuống đi bế, cái tay nhỏ bé lại đẩy ra, ngoẹo đầu nhìn xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi muốn khóc mà kêu lên: "Muốn cô, muốn cô...
Triệu Khác "phì" một tiếng, véo khuôn mặt nhỏ của đứa bé, bế lên: "Ba con còn không bằng cô con mới quen nửa ngày àI"
"A... Ba xấu, xấu.' Triệu Du vùng vẫy đẩy Triệu Khác: "Du Du muốn cô, muốn thơm cô..."
"Dậy rồi à." Bà Vương nghe thấy động tĩnh, đi tới cười nói: "Có phải đói không?"
Triệu Du nghiêng đầu nhìn bà Vương, tiếp tục ồn ào với ba: "Du Du muốn cô, tìm thơm cô..."
"Tìm Tô Mai." Bà Vương quay đầu kêu lên: "Tiểu Mai, đứa bé dậy rồi, tìm cháu đấy."
Lúc Trương Ninh trộn mì, không ngờ Triệu Khác sẽ đến, mắt thấy mì đã cắt không đủ ăn, tay Tô Duệ có sức nên bị kéo đi cắt mì sợi.
Tô Duệ nghe thấy bà Vương gọi, đáp lại ở phòng bếp, vội vàng làm công việc trên tay mà không ra.
Triệu Khác bị con trai nhỏ âm ĩ không còn cách nào khác, bế con trai ra phòng bếp.
Triệu Du vừa thấy Tô Duệ, chân đạp vươn tay: "CôiI"
Tô Duệ nghiêng đầu nhìn Triệu Du, cười nói: "Dậy rồi à, lát nữa cô cắt mì, rồi bế Du Du có được không?”
"Cô, muốn cô..."
"Nó đói bụng rồi." Tô Duệ dùng chày cán bột cuộn mì đã cắt, cầm dao lên, nghiêng đầu nói với Triệu Khác: "Trong chậu còn có ít mì, anh trộn một bát nhỏ cho nó ăn."
Triệu Khác nâng thân thể đứa trẻ, gật đầu: "Được."
Trương Ninh thấy anh bế đứa trẻ không dời tay được, vội vàng thả mì ăn được một nửa trong tay xuống, mở tủ bếp ra, lấy một cái đĩa đi ra: "Để tôi."
"Phiền phức." Phòng bếp không lớn, Triệu Khác bế con trai chuẩn bị đi ra ngoài trước, vậy mà vừa mới xoay người, đứa bé đã giang tay gào lên: "Hu hu... Muốn cô, Du Du muốn cô, muốn thơm cô, hu hu..."
Trương Ninh buông cái đĩa xuống, đưa tay đẩy Tô Duệ: "Tôi cắt cho, em mau dỗ đi."
Tô Duệ thầm thở dài, cô lại tham chuyện theo bản năng, có vẻ đứa bé sẽ dính lấy mình không bỏ rơi được.
Để dao xuống, cởi tạp dề xuống, Tô Duệ vội vã rửa tay: "Để tôi đi." "Hu hu, cô..." Không đợi Triệu Khác đưa người tới, hai tay đứa bé đã kéo lấy vạt áo Tô Duệ.
Tô Duệ đưa tay ôm lấy, nói với Triệu Khác: "Anh đi làm mì cho nó đi."
Triệu Khác gật đầu, cầm cái đĩa Trương Ninh buông xuống lên, vớt một đũa mì, gắp hai miếng cá chao nước, bỏ xương cá, bỏ thêm nấm.
"Để tôi." Tô Duệ bế đứa bé đã không khóc nữa, nhận lấy cái đĩa, ra khỏi phòng bếp, đi vào gian nhà chính.
Trên bàn ăn, bà cụ và ba đứa đứa trẻ ngồi quây quần một chỗ, ăn đang ngon miệng.
Triệu Khác đi lên mấy bước, kéo ghế ra giúp Tô Duệ.
Tô Duệ buông mì xuống, ôm Triệu Du ngồi xuống, dùng đũa cắt mì sợi, trộn với thịt cá, nấm rồi đút cho Triệu Du.
Triệu Khác ngồi xuống ở vị trí cũ của mình, cầm đũa lên ăn.
Bà Vương giơ tay trêu chọc Triệu Du, Triệu Du đều không để ý, không khỏi lo lắng nói: "Tiểu Mai, bác thấy nó định dính cháu, ban ngày còn đỡ, dùng vải buộc lên người sẽ không ảnh hưởng đến cháu hoạt động, buổi tối thì sao?"
Trương Ninh bưng mì nấu xong tới, nghe vậy nói: "Buổi tối để tiểu Du ngủ với con và Vương Tuấn."
Nghe thấy Trương Ninh gọi, Triệu Du ngẩng đầu nhìn Trương Ninh, lắc đầu như trống bỏi: "Không không, ở với cô, thơm cô."
Trương Ninh cười liếc nhìn Tô Duệ, mặt hung dữ dọa sợ Triệu Du: "Cháu nói cô thối?"
"Ừm ừm”' Triệu Du gật đầu.
Trương Ninh nghẹn họng.
"Để nó ngủ với cháu đi." Tô Duệ vừa nói, vừa nhìn về phía Triệu Khác: "Nhà tôi chỉ có cái chăn bông, nhà anh có cái chăn nào không? Đưa một cái tới."
Tay Triệu Khác gắp mì dừng một lát, anh trở lại đã nghe bà Vương nói buổi tối con trai lớn ở chỗ đồng chí Tô, tính ra cô đã mang theo ba đứa trẻ, lại thêm một đứa nữa: "Cô có thể trông à?"
Tô Duệ gật đầu: "Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản đều dậy lúc trời sáng..."
"Tiểu Mai, bác thấy như vậy." Bà Vương nói: "Buổi tối để Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản ngủ với bác. Cháu ở với tiểu Cẩn, tiểu Du."
Tô Duệ nhìn về phía Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản.