Chương 653: Chó sói (3)
Chương 653: Chó sói (3)Chương 653: Chó sói (3)
Ông Cố ngồi ở vị trí đầu, đang nói chuyện với tộc trưởng Vương ngồi ở cạnh đó, Triệu Khác ngồi đối diện tộc trưởng Vương, thấy Cố Miểu đi vào, anh vội vàng đứng dậy nhận trà, đặt từng cốc ở trước mặt mọi người.
Cố Miểu lấy khay lại, thuận thế lui ra, Hà San đứng ngồi không yên liếc mắt nhìn tộc trưởng Vương.
Tộc trưởng Vương xua xua tay nói với cô ta: "Đi chơi với đồng chí Tô đi, bọn tôi ở đây trò chuyện một lát."
"À”" Hà San nhanh chóng đi xuống giường đất, gật đầu chào ông Cố, Triệu Khác, rồi xoay người đi ra khỏi mái đông, bước nhanh vào mái tây: "Tiểu Mai."
"Mời vào." Tô Mai ôn hòa nói, nghe không có thay đổi gì so với lúc trước, Hà San thâm thả lỏng trong lòng, đi tới trước mặt Tô Mai, cúi đầu vặn vặn ngón tay, thấp thỏm nói: "Tiểu Mai, xin... xin lỗi cô, chuyện vừa rồi... tôi đã lỡ nói với tộc trưởng rồi, cô mắng tôi đi."
"Vừa rồi có chuyện gì, sao tôi không nhớ?" Tô Mai mỉm cười nhìn Hà San trong ánh mắt kinh ngạc của cô ta.
Hà San đỏ hoe hai mắt, xấu hổ nói: "Xin lỗi, lúc ấy tôi quá hốt hoảng, lão tộc trưởng vừa hỏi, tôi đã không nhịn được nói ra."
"Có gì đâu..." Tô Mai kéo cô ta, vỗ vào vị trí bên cạnh mình trên giường đất: "Nào, ngồi xuống đi. Nếu phải nói xin lỗi, cũng là tôi nói mới đúng, chắc vừa nấy tôi đã dọa cô rồi."
"Từ nhỏ tôi đã bị bệnh tim, người nhà quản rất nghiêm, đến thời kỳ phản nghịch, người nhà không cho phép tôi làm gì, tôi lại càng muốn làm, nên mới hình thành nên cái tính đàn ông này. Cô đừng nhìn tôi bây giờ văn văn tĩnh tĩnh, đều là giả bộ cả đấy, thật ra..." Tô Mai cười nói: "Tôi có thể múa đao bằng một tay, tôi từng học được kỹ thuật này từ sư phụ ở gánh hát, để hôm nào rảnh rỗi tôi sẽ biểu diễn cho các cô xem."
"AI" Hà San kinh ngạc trợn tròn mắt: "Thật... thật sao?"
"Chẳng lẽ tôi còn có thể lừa cô sao?" Tô Mai vừa nói vừa cầm chiếc chổi lông gà trên giường đất lên tùy tiện múa mấy chiêu: "Thế nào?"
Hà San đầy ngưỡng mộ nhìn Tô Mai: "Oal Tiểu Mai, cô giỏi thật đấy, còn lợi hại hơn cả lão tộc trưởng của chúng tôi nữa!"
Tộc trưởng Vương đang ngồi ở mái đông nghe thấy vậy thì nhếch môi, chuyển đề tài sang chuyện khai khẩn đất hoang: "Nghe trên đài nói, mấy ngày tới đây trời trong xanh, chờ khoảng mười ngày nữa là có nắng, chờ tuyết đọng tan hết, mặt đất khô ráo, là có thể khai khẩn trồng trọt. Không biết khi nào máy móc nông nghiệp đoàn trưởng Triệu xin sẽ được đưa tới vậy?"
"Giấy đã được gửi tới rồi, chúng ta phải tới thành phố Giai lấy, tôi định chờ mấy ngày nữa mặt đất khô ráo rồi sẽ đi."
"Có cần người không?"
"Trong tộc có ai biết lái máy cày không?"
Tộc trưởng Vương tiếc nuối lắc đầu.
"Ngày mai Vương lão có rảnh không?" Triệu Khác thuận thế chuyển sang đề tài khác: "Tôi muốn nhờ ông dẫn tôi đi thăm quan toàn huyện, nhìn xem nơi nào thích hợp để trồng lúa, sắp phải gieo xạ rồi, tôi phải ước lượng xem là gieo bao nhiêu."
"Được, ngày mai tôi sẽ ở nhà chờ cậu."
"Ừ"
Tộc trưởng Vương ngồi nói chuyện thêm lúc nữa rồi cáo từ, Triệu Khác cùng đi ra bờ sông với ông ta, khai sông là chuyện quan trọng, anh không thể không tham dự. Nhưng trước khi đi, Triệu Khác cho người gọi Tiên Nhạc Thủy về, nhờ anh ta trông chừng nhà giúp mình một lúc. Ông Cố bật ti vi lên, đón tiếp Tiền Nhạc Thủy đi qua. ...
Thuyền đánh cá trở về.
Mang theo một con thuyền trở đầy cá về, đây là điềm lành, đáng được chúc mừng.
Trong lúc nhất thời, ngoài bờ sông rộn rã tiếng hò reo, tiếng trống và tiếng nhạc đồng loạt vang lên.
"Hà San, còn hoạt động cúng tế nữa đúng không? Cô mau qua đó đi." Tô Mai nói xong cũng quay sang nhìn Cố Miểu: "Tiểu Miểu, cô cũng đi đi, tôi không sao."
Cố Miểu lắc đầu nói: "Bờ sông có gió lớn, làm tôi nhức đầu, tôi không muốn đi đâu. Nếu muốn xem, chờ sang năm tôi xem cũng được."
"Vậy..." Hà San đứng lên nói: "Tiểu Mai, đồng chí Cố, tôi đi qua đó đây."
Tô Mai: "Mau đi đi, đừng để tới muộn." Cô ta ăn mặc lộng lẫy thế này, chắc chắn là muốn tham gia hoạt động.
Sau khi tiễn Hà San đi, Tô Mai thở phào nhẹ nhõm, bưng ly trà lên nhấp một ngụm, nhìn Cố Miểu cười nói: "Nói là giữ cô lại để xem lễ hội khai sông, kết quả thì hay rồi, không xem được gì cả."
Cố Miểu cười cười, đang định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng hổ gầm truyền đến †ừ ngoài sân.
"Hổ con trở lại rồi..."
Cố Miểu còn chưa dứt lời, hổ con đã lao vào nhanh như một cơn gió, sau đó giãm cả bốn chân nhảy lên giường đất, nhào vào trong lòng Tô Mai ngửi ngửi xung quanh, sau đó lại ngửi tiểu Huyên, rồi lại quay người nhảy xuống giường đất, phóng ra ngoài sân.
Tô Mai sửng sốt một lát, vội xuống giường đuổi theo, thấy hổ con nhảy qua hàng rào tre, lao vê phía sau thị trấn. "Đồng chí Tiền..." Tô Mai quay sang gọi: " Có phải gấu đen được nuôi ở sau trấn không?”
"Đúng vậy!"
Tô Mai thầm kêu nguy rồi: " Ông ơi, ông và đồng chí Tiền ở nhà đi. Tiểu Miểu, phiền cô trông tiểu Huyên giúp tôi, tôi đi ra sau trấn xem thế nào."
Nói xong, cô cũng vội ra khỏi nhà, chạy về phía sau trấn.