Chương 652: Chó sói (2)
Chương 652: Chó sói (2)Chương 652: Chó sói (2)
Tô Mai trấn an vỗ về ba con chồn chó đã bị dọa cho sợ đến run lẩy bẩy còn đang chắn trước người cô: "Ở đây."
Thấy Tô Mai và con không sao, Triệu Khác nhanh chóng liếc nhìn con gấu đen vẫn đang không ngừng gầm gừ ở cửa, và xác năm con sói trên mặt đất.
Liếc nhìn đoàn người đi phía sau, Triệu Khác phất phất tay với Tô Mai: " Em mau bế tiểu Huyên đi vào nhà trước đi, để anh giải quyết cho."
Tô Mai gật đầu, tháo chiếc nỏ trên cổ tay ném cho anh, gọi ba con lửng nhỏ đi vào nhà, sau đó lấy một túi thuốc mê do ông Cố điều chế ra ném cho Triệu Khác.
Triệu Khác đến trước mọi người, anh rút hết mũi tên cắm trên cổ mấy con sói, lau vết máu nhét vào trong túi, sau đó lại nhắm chiếc nỏ vào cổ, tứ chi và thân người của mấy con sói, bắn thêm mấy mũi tên.
Sau đó, anh xé gói thuốc ra, tung vào con gấu đen, thuốc mê rơi xuống, vương vãi khắp đầu nó.
Không bao lâu sau, con gấu đen lảo đảo người, ngã xuống, đè lên thi thể của hai con sói, hôn mê bất tỉnh.
"Đoàn trưởng!" Tiền Nhạc Thủy dẫn theo hai đồng chí công an chạy tới trước, liếc nhìn xác thú hoang trên đất, anh ta lo lắng nói: "Chị dâu và đứa bé có sao không?”
"Cũng bị dọa sợ." Triệu Khác đi vào sân lấy mấy cuộn dây ở trong kho chứa củi đi ra: "Chó sói chết rồi, các cậu mang ra ngoài bờ sông lột da, giao cho bác Uông, nhờ bác ấy hầm cho mọi người thêm đồ ăn."
Nói xong, anh đi tới chỗ con gấu đen, nhanh chóng trói tứ chỉ của nó lại.
Tiên Nhạc Thủy vẫy gọi cậu lính trẻ đi theo phía sau tới, lập tức có người tiến lên, mỗi người khiêng một con sói hoang đi. Tiền Nhạc Thủy dẫn người giúp Triệu Khác khiêng con gấu đen vào sân, dọn dẹp máu dính trên đất, dựng hàng rào tre bao quanh sân lại, cũng thay mới mấy chỗ bị gãy.
Ông Cố được Tiểu Du và Cố Miểu đỡ trở về, vừa vào nhà đã đi thăm Tô Mai và Tiểu Huyên trước.
Dưới sự trấn an bằng tinh thần lực của Tô Mai, lúc này cô nhóc đã dang tay dang chân thành hình chữ bát, nằm ngủ ngon lành ở trên giường.
Ông Cố bắt mạch cho cô, cười nói với Tiểu Du và Cố Miểu đang nhìn chằm chằm vào cô: "Không sao, con bé vẫn khỏe."
"Ông ơi." Tô Mai chỉ vào con lửng nhỏ đang nằm trên đất: "Ông xem cho nó giúp cháu với, nó vừa bị gấu đen cắn cổ."
Ông Cố ngồi trên ghế đẩu trước mặt con lửng nhỏ, vạch phần lông ở cổ nó ra cẩn thận xem xét: 'Không quá nghiêm trọng."
"Tiểu Miểu, cháu lấy rượu rửa vết thương cho nó đi, sau đó lấy kim khâu cho nó mấy mũi, bôi một ít thuốc trắng rồi băng lại."
"Được."
Sau khi xử lý xong vết thương của con lửng nhỏ, ông Cố và Cố Miểu lại đứng dậy đi ra ngoài xem con gấu đen, sau đó sát trùng vết thương cho nó, khâu lại, băng bó vết thương lại cho nó.
"Vết thương ở chân sau bên phải sẽ mất một thời gian mới bình phục lại được."Ông Cố nói với Triệu Khác: "Làm sao bây giờ?"
Nuôi nó ở nhà thì không an toàn, để cho nó đi thì công cứu nó coi như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nó bị thương ở chân sẽ không thể chạy nhanh được, lỡ gặp phải chó sói hay hổ báo, chưa chắc đã may mắn được như hôm nay.
"Trong tộc chúng tôi có một căn nhà cũ." Lão tộc trưởng dân tộc Hách Triết được Hà San đỡ tới nói: "Tôi sẽ cho người sửa lại, đưa nó đến đó có được không?"
Triệu Khác gật đầu, quay sang căn dặn: "Tiền Nhạc Thủy, cậu dẫn người khiêng nó qua đó đi."
Hiện tại tuyết đọng trên mặt đất gần như đã tan hết, tạo thành những bãi sình lầy, ngoài khiêng qua, đúng là không còn cách nào khác.
"Dạ!" Tiền Nhạc Thủy đáp lời, gọi thêm ba người nữa tới, tìm hai cây gỗ tròn, cầm lấy sợi dây gai, đan thành một cái lưới thô rồi đặt con gấu đen lên đó, mang đi.
Triệu Khác đưa tay làm động tác mời: " Mời Vương lão vào trong phòng ngồi."
Lão tộc trưởng gật đầu, theo Hà San, ông Cố và Triệu Khác đi vào nhà.
Tiểu Du kéo kéo ống tay áo của Cố Miểu: "Dì Cố ơi, sao nhìn dì Hà và ông Vương lạ thế."
Cố Miểu xoa xoa đầu Tiểu Du, hóa ra là nó còn chưa hiểu. Cô ấy cứ thắc mắc tại sao ba đứa bé khác trong nhà đều đã sớm được đưa tới doanh trại huấn luyện dành cho trẻ con, có mỗi Tiểu Du là được tiểu Mai và đoàn trưởng Triệu giữ lại bên người? Bây giờ cô ấy mới hiểu, độ nhạy bén với nguy hiểm và tốc độ xử lý thông tin của đứa nhỏ này chậm hơn nhiều so với ba người anh, cũng không biết là do được cưng chiều quá mức, hay là do cuộc sống quá êm đềm nữa.
"Bọn họ tìm cha cháu có chuyện, cháu đi ra bờ sông báo tin cho ông Uông và bà Trà đi, để bọn họ không phải lo lắng, trong nhà không sao cả."
"Được."
Sau khi đuổi Tiểu Du đi, Cố Miểu đi vào nhà, mở tủ bếp ra, lấy một bộ ấm chén trà tinh xảo, lại lấy trà bát bảo được sư phụ Uông làm, bưng qua mái đông.