Chương 651: Chó sói (1)
Chương 651: Chó sói (1)Chương 651: Chó sói (1)
Thầy Uông hiểu được ý tứ của Triệu Khác: "Còn con cá nặng hơn trăm cân, bốn con cá hồi nặng chục cân cùng với xương sườn. Xương sườn không có nhiều thịt nên sẽ không đem nó cho Tiểu Miểu được. Còn lại hai con cá hồi, chút nữa ăn xong tôi sẽ đi nướng lên."
"Cá thì đừng chừa lại, đều làm cho ông Cố hết đi. Buổi chiều tôi sẽ dẫn theo vài người đi vào núi một chuyến, đem về ít món hoang dã."
"Được." Anh mới đi khỏi sông có mấy ngày, cũng không lo không có cá ăn.
Buổi chiều, Triệu Khác dẫn người đi vào núi, chẳng những săn được 7 con lợn rừng, còn bắt được một ít gà rừng và thỏ.
Vật đã có người giết, kéo hai con lợn rừng, năm con gà và bảy con thỏ về. Đêm đó, sư phụ Uông liền đem thịt lợn rừng, gà rừng, và thỏ ra làm đồ ăn. ...
Thời gian chớp mắt đã tới ngày 5 tháng 5, sáng sớm, già trẻ lớn bén trong trấn đều tụ tập ở bờ sông, lớp băng đã tan chảy hết, từng khối tuyết đã bị dòng nước đánh dạt sang gần bờ hoặc là trôi đi xa, gậy trúc thật dài đẩy khối băng, từng chiếc thuyền đánh cá tránh những tảng băng trôi về phía trước, giương tay thả lưới.
Phụ nữ và trẻ con trên bờ cũng không nhàn rỗi, làm lũy bếp đặt nồi lên, thêm ít nước, chờ khi cá được bắt lên là có thể ngay lập tức chế biến thành thức ăn để cùng nhau thưởng thức, Tô Mai ôm Tiểu Huyên ngồi nhìn một lúc thì quay sang nói với Cố Miểu và dì Trà một tiếng sau đó liền trở vê nhà, vì gió ở bờ sông quá lớn.
Mọi người trong trấn cơ hồ đều ở bờ sông, toàn bộ thị trấn nhỏ liên trở nên yên tĩnh, Tô Mai mở cửa, thả ba con chồn chó ra ngoài chơi đùa, sau đó vào nhà hạ đệm giường trên giường đất xuống, trải khăn trải giường lên, đặt Tiểu Huyên lên giường. Đảo đảo tro bếp, bắc nồi nước lên, tùy tiện làm một ly trà táo đỏ cho mình, cầm lấy sách ngồi đọc trên giường đất.
Bỗng một lát sau, ngoài sân truyền tới tiếng chồn chó 'kỉ kỈ kêu, cùng với âm thanh hỗn độn của chúng.
Tô Mai không để ý tới, chỉ nghĩ là ba con chồn chó đang chơi đùa cùng nhau mà thôi. Sau đó, một tiếng "ầm' vang lên, có cái gì đó đổ xuống, tiếp theo là âm thanh kêu thảm thiết chói tai của mấy con chồn.
Tô Mai đưa tay lên bịt tai của Tiểu Huyên lại, ôm con bé vào trong lồng ngực, nhanh chóng đi ra ngoài nhìn thử, bỗng nhiên cả kinh, một con gấu đen xông vào, con chồn chó tiến lên ngăn cản, bị nó cắn một cái vào cổ.
"Im miệng!" Tô Mai sử dụng tinh thần lực áp chế, gấu đen giật mình buông lỏng miệng ra.
Tô Mai thở phào nhẹ nhõm, ôm tiểu Huyên, nắm lấy chiếc nỏ Triệu Khác thường dùng lúc đi ra ngoài, tuy có tinh thân lực, nhưng cô vẫn không thể thả lỏng đề phòng với bên ngoài.
Nhưng cô vừa ra tới cửa, đã nhìn thấy năm con sói hoang đột nhiên nhảy ra từ gần đó, mấy con sói hoang há miệng cắn vào lưng, bụng, bắp đùi... của con gấu đen, cắn cho nó từng bước từng bước lui về phía sau, máu thịt chia lìa, làm con gấu đen đau đớn gào lên tấn công.
Tô Mai thâm cảm thấy rét lạnh trong lòng, tháo khăn quàng treo trên kệ sau cánh cửa xuống, nhanh chóng buộc tiểu Huyên ở trước ngực, mở cửa ra, nắm chặt lấy chiếc nỏ ấn xuống, bắn về phía con chó sói đang lao về phía gấu đen lần nữa.
Cô sử dụng tinh thần lực xác định vị trí, một mũi tên một con, nhắm thẳng vào động mạch chủ ở cần cổ của bọn nó.
Gần như chỉ trong khoảng khắc, năm con sói hoang đã chết dưới mũi tên của cô.
Hà San đi lên đốt bếp than giúp sư phụ Uông nhìn thấy liên hoảng sợ hét lên.
"Suyt!" Tô Mai buông chiếc nỏ xuống, đặt ngón trỏ ở giữa môi ra hiệu, xua xua tay với cô ta: "Đừng sợ, đi gọi đoàn trưởng Triệu tới đây." Băng tuyết tan ra, thú hoang đi xuống núi, năm nào Hà San chẳng nhìn thấy, cô ta chỉ kinh hãi vì khí thế ác liệt mà Tô Mai biểu hiện ra trong khoảng khắc đó, tựa như sát thần đi ra từ trong núi thây biển máu vậy.
Hà San ngơ ngẩn xoay người lại đi xuống chân núi, đi được mười mấy bước, cô ta quay đầu lại lo lắng nói: "Cô... cô mau đóng cửa trốn vào trong nhà đi. Không, tốt hơn hết là cô nên chạy ra ngoài đi, gấu đen mà điên lên, cửa cũng không ngăn nổi nó đâu..."
Tô Mai xua xua tay với cô ta, từ từ đi về phía con gấu đen.
Trên người gấu đen đã có mười mấy vết thương, máu tươi bê bết khắp người, đau đến mức không ngừng gào tú, nhìn thấy Tô Mai đi tới, nó vô thức dựng lông lên, nhe răng ra, phát ra tiếng hằm hè đuổi người.
Tô Mai sử dụng tỉnh thần lực quét qua toàn thân nó, phát hiện ra ngoài mười mấy vết thương kia, phía sau chân phải của nó còn lòi cả xương trắng ra.
Trên xương trắng dính mấy cọng lông chó sói, nghĩ có lẽ vừa nãy ở trong rừng bọn nó đã từng triền đấu với nhau.
Triệu Khác tới rất nhanh, anh vốn đang cùng lão đoàn trưởng, ông Cố đứng ở bên bờ xem mọi người bắt cá, không theo thuyền ra sông, nên Hà San vừa chạy ra đến bờ sông đã gọi được anh về.
Anh vội vàng chạy trở lại: "Tiểu Mail"