Chương 650: Béo đẹp (2)
Chương 650: Béo đẹp (2)Chương 650: Béo đẹp (2)
Cô mặc áo bông vào, trước ngực căng chặt, ôm lấy eo, không một chút mỡ thừa, bàn tay từ quần áo mà thăm dò đi lên, xoa xoa bụng nhỏ, trên làn da đã có thêm vài vết rạn.
"Triệu Khác, có phải em đã trở nên xấu xí rồi không?" Ăn uống lúc ở cữ, cũng chưa từng để ý, vừa mặc quần áo lên người liền cảm thấy có chút chật, thì cô mới bắt đầu nhận ra sự thay đổi.
Triệu Khác lấy khăn lông xoa xoa mái tóc ướt dầm dề của mình, đi tới trước gương, nhìn thoáng qua: “Đẹp mà."
"Em béo lên rất nhiều, trên eo cũng đã có mỡ rồi."
"Trắng trẻo mập mạp, nhìn rất có phúc mà." Đặt khăn lông xuống, Triệu Khác nắm lấy tay cô dắt ra ngoài đường: "Đừng lo lắng, trong lòng anh, em như thế nào cũng đẹp hết."
Tô Mai bĩu môi, trong mắt lại sáng như sao trời: 'Đoàn trưởng Triệu, em phát hiện ra hiện giờ anh càng ngày càng khéo miệng.”
Triệu Khác nhìn thẳng vào mắt cô, yết hầu hơi lăn lăn, nhỏ giọng nói: "Chỉ nói cho mình em nghe thôi."
"A...' Hai chân mày của Tô Mai giãn ra, trên mặt tràn ngập sự hạnh phúc.
Dùng cơm trước, Cố Lão liền đặt vào trong chăn của Tiểu Huyên cái túi có ghi chữ Phúc, bên trong là khóa trường mệnh nạm hồng bảo, vòng tay cùng lắc chân.
Cố Miểu tặng một khối noãn ngọc, sư phụ Uông thì tặng một bộ chén muỗng bằng bạc, dì Trà tặng một chiếc áo choàng làm từ tơ lụa đỏ thẫm, mũ choàng là đầu hổ, phía sau lưng cũng được thêu hình hổ, ở giữa còn có cái đuôi hổ xù xù, trông đẹp mắt vô cùng. Tô Mai cầm lên nhìn thích tới nỗi không muốn buông xuống. "Dì, tay nghề của dì thật tuyệt!" Tô Mai vuốt ve đầu hổ sinh động như thật mà khen.
"Ô a-' Hổ con duỗi hai chân trước ra với lên đuôi hổ trên giường đất nhưng không được liên nóng vội cất tiếng kêu.
"Con cũng có phần này." Dì Trà cười đứng dậy cầm lấy mảnh vải dư khi may áo choàng đến, khom người đặt lên người hổ con, trên cổ còn có một cái nơ bướm.
Ba con chồn chó cũng vùng vẫy đi đến, cũng bị dì Trà tóm từng tên một, con sóc cũng không may mắn thoát khỏi.
Hổ con có chút không quen, nâng chân lên muốn lôi xuống, bị Tiểu Du ngăn lại: "Đẹp mà, mang đi."
Hổ con đưa mắt nhìn Tô Mai, Tô Mai nhìn nó mà gật gật đầu: "Ừm, đẹp."
Hổ con vui sướng lắc lắc đuôi, đi tới trước tô nhỏ của mình, bắt đầu ngậm lấy xương trong tô.
Thu hồi lại đồ vật, sau đó rửa tay, mọi người bắt đầu dùng cơm.
Ăn xong thì người ở bên này cũng vừa dọn dẹp xong, dì Tống, Hà San, dì Vưu và Tiên Nhạc Thủy đã đi tới hỗ trợ.
Trong nhà chỉ có hai cái bếp, không đủ dùng, sư phụ Uông liên bảo Tiền Nhạc Thủy giúp làm thêm hai cái nữa, nấu bốn nồi cùng một lúc. Nấu nướng bận rộn một hồi, cuối cùng tới hơn 11 giờ, khách khứa cũng tới đủ, một mâm đồ ăn được bưng lên, thuốc lá và rượu cũng được mang lên, chuẩn bị khai tiệc.
Một bữa ăn liền mất tới hai giờ, sau đó mọi người cơ bản là bàn chuyện khai hoang trồng trọt.
Phần lớn mọi người đều có ý rằng việc khai hoang trồng trọt là có khả năng, nhưng không thể để tất cả người lao động trọng nhà đều tập trung vào đó.
Dù sao thì đã có lương thực, nhưng bọn họ muốn sống cũng cần phải làm những chuyện khác, do đó việc bắt cá và săn thú không thể ngừng lại được. Triệu Khác cũng không có ý định áp đặt, cái gì cũng phải có mức độ, chỉ cần không ai phản đối, mỗi nhà điều động một vài người lao động là được rồi.
Hiện giờ xem ra, sự tiếp nhận của mọi người đã tốt hơn so với anh tưởng tượng rồi, gánh nặng trong lòng đã có thể đặt xuống, hơn nữa hôm nay là tiệc đây tháng của con gái anh, tâm trạng rất vui vẻ vì vậy không tránh khỏi việc uống hơi nhiều.
Ban đêm, anh ôm Tô Mai lăn lộn một hồi; "Tiểu Mai, Tiểu Mai..."
Tô Mai duỗi tay lên che miệng anh lại, tức giận nghiến răng nói: 'Câm miệng, anh muốn gọi cho mọi người thức dậy hết luôn sao?"
Triệu Khác chớp chớp mắt, nhìn cô cười, làm cho tim Tô Mai đập bang bang lên.
"Tiểu Mai." Triệu Khác bóp eo cô mà cười nói: "Em xem ánh mắt của anh như một ngọn lửa..."
"Em còn tưởng là sói đói không đấy.' Tô Mai buông tay xuống, ngẩng đầu lên hôn môi anh, xoay người nằm đè lên người anh. Hừm... đêm còn dài...
Hai ngày sau, trên bàn cơm, Cố Miểu chào tạm biệt mọi người.
Tô Mai cũng không còn mặt mũi gì mà giữ người ở lại, dù sao cũng đã giữ người ta ở lại hơn một tháng rồi.
"Sau mùng năm tháng năm hãng đi." Triệu Khác đang ăn giá, thấy không có vị quá mặn, liền gắp một ít cho Tô Mai, ngẩng đầu nói: "Tháng 5 chẳng phải là Tết Đoan Ngọ sao? Vẫn là là hội khai giang của Y Ca. Khó khăn lắm mới có dịp ở đây vào đúng thời gian này, đến tham gia một chút, nghe nói có món cá khai giang, hình như là món ăn hoang dã gì đó."
Cố Lão thấy vẻ mặt do dự của Cố Miểu: "Cháu có việc gấp cần làm sao?"
"À, thật ra cũng không có."
"Vậy ở lại đi, qua tháng 5 rồi hãng đi." Cố Miểu gật gật đầu. "Chú Uông.' Triệu Khác quay đầu lại nói: "Trong nhà còn cá với thịt lợn rừng không?”