Chương 655: Chó sói (5)
Chương 655: Chó sói (5)Chương 655: Chó sói (5)
Tô Mai vội vàng mở một gói thuốc, thả kẹo sữa mạch nha và hạt dưa lên mâm đựng hoa quả rồi đưa cho sư phụ Uông.
Sư phụ Uông đem ra phát cho mấy người đưa đồ tới.
Tộc trưởng Vương cầm lấy điếu thuốc, nhấc chân quẹt đầu tẩu thuốc lên đế giày, đưa điếu thuốc lên châm rồi hít một hơi dài: "Cục trưởng Triệu, cái loài sói hoang này thù dai lắm, buổi tối tôi sẽ để con cháu trong tộc đến canh thêm mấy đêm nữa."
"Làm phiền rồi." Triệu Khác xoa xoa tay."Tối nay ông hãy qua đây ăn cơm đi."
Sư phụ Uông đi một vòng, đồ trong mâm còn hơn phân nửa, đám con cháu trong nhà họ người này còn cẩn trọng hơn người kia. Không còn cách nào khác, sư phụ Uông đành phải lấy kẹo sữa và thuốc lá nhét vào tay bọn họ: "Để hai người ở lại giúp tôi, tôi làm bánh bao đường cho mấy người ăn."
Đám con cháu cầm mấy món đồ nhìn về phía tộc trưởng Vương.
Tộc trưởng Vương hiểu ý, đây là biến tướng của việc mời đám nhóc này ở lại ăn cơm: "Về nhà một chuyến, lấy áo da dê đến đây."
Mấy người gật gật đầu, cầm mấy món đồ trở vê nhà họ Triệu.
Bước ra ngoài viện, bọn họ liền lấy lại tính cách hoạt bát, cười đùa ganh đua so sánh mấy món đồ trong tay.
Ông Cố quay đầu dặn sư phụ Uông: "Chẳng phải còn một ít thịt heo rừng sao, tối nay làm một nồi thịt kho tàu, thêm món ăn cho mọi người."
Sư phụ Uông đáp lời, bắt đầu chuẩn bị.
Bột mì đã làm xong từ sớm, giờ đem ra nhào được rồi.
Mấy ngày trước ông có làm một nồi mạch nha để làm điểm tâm, còn một nồi nhỏ trong tủ bếp
Nhào bột mì, vo thành từng cục bột, làm một nồi bánh bao đường, hấp một nồi bánh bột mì.
Đun một nồi cháo lớn, làm một nồi thịt kho tàu, trộn thêm một ít trong biển, một ít cải thảo và trứng vịt cắt miếng.
Cơm nước xong xuôi, mọi người tụ lại căn phòng ở phía đông xem tivi một lát, lấy chiếu vây lại một gian trong kho củi, đốt củi, ôm súng khoanh chân ngồi trên cỏ u-la, vừa nghe nhạc trong radio, vừa chờ sói hoang đến cửa.
Triệu Khác ném mười củ khoai lang vào trong đống lửa cùng với một ít khoai tây nhỏ, ngồi ở đó bắt đầu nướng, Tiểu Du ôm hổ con canh ngay lối vào kho củi, cảnh giác nghe động tĩnh bên ngoài.
Trời vừa rạng sáng, thanh âm ồn ào vang lên bên ngoài hàng rào.
Gà rừng ở bên ngoài kho bị dọa kêu ầm ï, hổ con khom lưng há mồm muốn gầm lên, Triệu Khác đưa tay nắm miệng của nó, theo đó thò người ra ngoài xem xét, từng cặp mắt màu xanh lập lòe vây quanh bên ngoài tường rào.
Da đầu tê rần, mồ hôi lạnh theo đó chảy xuống, số lượng này, ít nhất cũng phải mười con.
Chó con và sóc trong phòng bừng tỉnh, bị dọa đến run lẩy bẩy, Tô Mai ôm đứa bé đi ra khỏi phòng, cầm lấy cái đèn từ trên tay dì Trà, đưa đứa trẻ cho bà ấy: "Đừng mở đèn, con ra cổng xem thử."
Nói rồi cầm lấy cái nỏ, mang thêm bao thuốc mê, nhẹ nhàng mở cửa, lách người ra ngoài, đứng canh ở cổng.
Sư phụ Uông cầm lấy khảm đao đặt bên cạnh gối đầu, bước xuống giường, đứng canh ngay trước cửa.
Ông Cố và Cố Miểu cầm gậy, chia nhau đứng hai bên cửa sổ.
Triệu Khác liếc nhìn bên này, quay đầu nói với đám con cháu: "Chuẩn bị cung tên.'
Năm tên hậu bối nâng ly trà dội lên khăn quàng cổ, che miệng lại rồi gật đầu, mang theo cung tiễn và bao thuốc nhanh chóng đi ra khỏi lều, đứng ở trong viện.
"Số 1, hướng ba giờ. Số 2 hướng sáu giờ. Số 3 hướng chín giờ... Bắn!"
Mũi tên mang theo bao thuốc được bắn ra, bao thuốc mê nổ tung trên đầu đàn sói, rơi lả tả xuống dưới.
Tô Mai vội vàng nín thở.
"Bịchl"
"Bichl'"...
Sói hoang hôn mê lần lượt ngã xuống đất, Sói Vương giật mình phát hiện điều không đúng, hung hăng khẽ cắn chân trước, há mồm tru lên một tiếng, bốn năm con còn lại, lắc lắc đầu, tru lên phóng qua hàng rào lao đến chỗ đám người.
Tô Mai nâng hai tay lên, nhắm chuẩn hai mắt Sói Vương bấm nút một cái.
Hai mũi tên cùng nhau bay ra, chia ra xuyên qua hai mắt của nó.
Sói Vương hét thảm một tiếng và ngã ngửa ra đất, lăn lộn mấy lần rồi tắt thở.
Triệu Khác bấm cò, một người một súng.
Hổ con thét dài một tiếng, kéo Tiểu Du xông ra khỏi lều củi.
Hỏa lực quá mạnh, Tiểu Du nào dám để nó xông ra, lỡ như bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Hổ con tức giận đến mức quay đầu nhe răng với cậu.
Tiểu Du liều mạng ôm lấy cổ nó dỗ dành: "Ngoan nào, mau về với tao nào."
"Grừ grừ-" Phiên chết mất, thả tay ra.
Sói xông vào trong nội viện, rất nhanh đã bị giết chết từng con một, Triệu Khác dẫn người thu dọn tàn cuộc, Tô Mai nhìn hổ con đang tức giận trừng mắt với Tiểu Du: "Sao thế?" "Grừ grừ, grừ grừ...' Hổ con mất bình tĩnh, điên cuông gào vào mặt Tiểu Du. "Sao con lại ăn hiếp nó?" "Lúc nãy nó đòi xông ra ngoài, con không cho nó đi." Tiểu Du Nhi móc thịt khô trong túi ra lấy lòng nó. Hổ con dùng móng vuốt đẩy ra, tiếp tục gào to: 'Gừ gừ gừ..." "Nhỏ tiếng một chút!" Tô Mai cong ngón tay gõ vào đầu nó.