Chương 656: Chó sói (6)
Chương 656: Chó sói (6)Chương 656: Chó sói (6)
Hổ con uất ức gầm lên, chạy vào phòng, chui vào trong bụi cỏ cạnh con lửng.
Nhóm con cháu ở lại xử lý xong đống xác sói, tẩy sạch vết máu trên mặt đát, Triệu khác rút chủy thủ bên hông ra, đi ra phía ngoài hàng rào.
Tô Mai sững sờ, vội chạy theo: “Triệu Khác!"
Triệu Khác đang định bổ cho mấy con sói hoang đang nằm trên đất vài nhát, nghe tiếng cô gọi thì nhướng mày.
"Trói lại, gọi điện thoại cho vườn bách thú Giai Thị hỏi xem." Thả thì không thể thả rồi, loài vật này rất hay ghi thù, có thể nói là không chết không thôi.
Triệu Khác vuốt vuốt chủy thủ trong tay không nói năng gì, hiển nhiên là không đồng ý.
"Vườn bách thú sẽ có hình thức huấn luyện riêng, không sợ bọn chúng không nghe lời." Tô Mai trấn an nói.
"Lỡ như có một con trốn về thì sao?"
Tô Mai nghẹn họng, quét mắt nhìn đàn sói hoang trên đất, có 12 con lận đó, có thể là một bầy, đâu thể nào giết hết được?
Triệu Khác im lặng một lát, nhìn Tô Mai rồi thở dài một hơi: "Trời sáng anh sẽ gọi hỏi xem, nếu như họ không nhận..."
"Vậy thì giết."
Triệu Khác cất chủy thủ, đi vào viện cầm dây gai, cùng với đám con cháu trói chặt từng con một, lấy cỏ nhét vào miệng chúng rồi sửa lại hàng rào.
Giày vò cả một đêm, cuối cùng trời cũng sáng.
Ăn cơm xong, tách mọi người ra khỏi đám sói, đuổi mọi người đi về nghỉ, Triệu Khác đến phòng sát vách gọi điện thoại. Giai Thị là một vườn bách thú nhỏ, bọn họ đã có 3,4 con trong vườn rồi, giờ chỉ cần thêm 2 con sói cái nữa thôi.
Triệu Khác gọi thêm cho vài vườn thú ở huyện với thành phố gần đó, cuối cùng có 10 con được nhận, bên kia nói sẽ cho nhân viên đến đưa sói đi trong ngày.
Sau đó bọn họ canh chừng thêm vài ngày nữa, không còn một con sói hoang hay một con vật nào mò tới cửa nữa.
Người của vườn bách thú lái xe tới, Triệu Khác dẫn theo người và Cố Miểu cùng đến Giai Thị với họ.
Triệu Khác đến Giai Thị lấy máy móc nông nghiệp, Cố Miểu đi tàu đến đó.
Đám người ở nhà cũng không rảnh rỗi, sư phụ Uông và ông Cố ươm mầm lúa, dì Trà chăm đứa bé, Tô Mai và mấy người phụ nữ trong trấn chặt cây trên đất hoang phơi khô, phơi xong rồi kéo về lò nấu rượu.
Còn lại cỏ hoang thì cắt ra khỏi vành đai rồi cho một mồi lửa.
Triệu Khác trở về mở đài *Đông Phương Hồng, thực hiện nghi thức máy kéo số hiệu 54, phía sau kéo một cái bục xẻng máy, xẻng máy được làm theo kiểu cái cày, máy gieo hạt hình 2BF-24A2, có răng cào bằng sắt và hai thùng phuy lớn đựng *dâu diesel.
*"Đông phương hồng” là một bài nhạc chính trị nổi tiếng ở Trung Quốc. Giai điệu của bài bắt nguồn từ bài hát dân gian Dầu vừng.
*Dầu diesel, còn gọi là dầu gazole, là một loại nhiên liệu lỏng, sản phẩm tinh chế từ dầu mỏ có thành phần chưng cất nằm giữa dầu hỏa và dầu bôi trơn công nghiệp.
Tô Mai nhìn cái máy kéo công kênh đã sớm được đưa vào viện bảo tàng lịch sử so với thời đại của mình, trố mắt nhìn: "Cái này?"
Triệu Khác đẩy cửa xe ra rồi nhảy xuống, cười nói: "Như vậy là đủ rồi, Phương Nam bây giờ vẫn dùng cách thức cày cấy thôi." Nói xong còn vỗ võ vào đầu xe: "Có nó, chúng ta cũng coi như là đã tiến vào sản xuất bán cơ giới hoá rồi."
Tô Mai đi ra phía sau nhìn nhìn, cày, bừa, gieo hạt, vốn dĩ một cái máy là có thể giải quyết được rồi, nhưng mà lại phân thành nhiều máy như vậy: "... có máy thu hoạch và máy đập lúa."
Triệu Khác cười nói: "Đừng nóng vội mà, một lần đã muốn mấy thứ lận, từ từ rồi nó sẽ có sớm thôi."
Tô Mai vây quanh máy kéo rồi xoay nửa vòng, vẫn là không nhịn được mà thở dài: "Cũng cần thêm một cái xe tải nữa." Có xe tải, sẽ có rất nhiều cách vận chuyển hoa màu.
"Cái này thì đơn giản thôi" Triệu Khác hớn hở nói: "Chọn mấy cây gỗ tốt làm thành chiếc xe đẩy hai bánh có khung lớn, tuyệt đối không thua gì xe tải đâu."
Tộc trưởng Vương lẩm bẩm gật đầu đồng ý: "Cô muốn to bao nhiêu, cứ nói kích thước với cục trưởng Triệu, tôi sẽ sai người làm."
Triệu Khác: "Trở về tôi sẽ vẽ một bản thiết kế."
Xe đã mở trở lại, không thể đình trệ.
Sau khi Triệu Khác rửa mặt xong, anh ôm đứa con gái có vài phần xa lạ với mình, vội vàng ăn cơm xong, giao đứa bé lại cho Tô Mai, sắp xếp lại cái máy kéo, mở máy kéo đi ra ngoài thị trấn, bắt đầu xới đất.
Một mảnh đất này mà có hơn hai mươi mẩu, những người phụ nữ trên thị trấn đã cắt cỏ phía trên, đốt cỏ hoang, san lấp các bao đất và chỗ trũng, máy kéo chỉ cần một buổi trưa đã làm xong rồi.
Hiệu suất này không thể không nói khiến người ta vô cùng chấn động.
Cục trưởng và tộc trưởng Vương ngồi xổm hai đầu bờ ruộng, trong tay nắm chặt một nắm đất đen phì nhiêu, bỗng nhiên mức độ tin tưởng được tăng thêm rất nhiều.