Chương 657: Chó sói (7)
Chương 657: Chó sói (7)Chương 657: Chó sói (7)
"Trước hết thì những ngày này cứ dừng việc bắt cá và săn thú lại đã". Cục trưởng nói: "Bắt kịp thời gian để mọi người đi thu dọn hết cỏ hoang ở phía nam, đừng làm chậm trễ việc cày ruộng của cục trưởng Triệu."
"Được, tôi sẽ đi sắp xếp." Tộc trưởng đứng dậy nói.
Sau bữa cơm chiều, Triệu Khác ôm thau nước tắm đi tới một khu vực tắm nhỏ được vây quanh bằng bạt, Tô Mai dỗ Tiểu Huyên ngủ xong rồi lấy giấy trắng ra, bắt đầu vẽ xe.
Vẽ xong lại thấy buồn bực, có cái bánh xe to như vậy sao.
Xe vận tải quân sự, xe jeep, mấy cái bánh xe cũ nhưng vẫn có thể sử dụng, có điều phải tìm ở đâu bây giờ?
Triệu Khác tắm rửa xong xuôi, vừa lau tóc vừa đi vào, thò qua nhìn nhìn, liền hiểu rõ khó khăn của xe đẩy hai bánh ở đâu: "Ngày mai anh gọi điện thoại cho bộ đội ở gần đây hỏi một chút."
Quân đội có bộ phận bảo trì, có thể tìm được một ít bánh xe đã bị đào thải.
"Cần khoảng bốn bánh." Cô vẽ xe lớn.
Triệu Khác lại nhìn bản vẽ lần nữa: "Được rồi."
Thu lại bản vẽ xe đẩy hai bánh, Tô Mai lại lấy ra một tờ giấy trắng nữa, sau khi cân nhắc một chút, vẽ một máy kéo bốn bánh nữa.
Sau khi suy nghĩ cô lại bổ sung thêm một thùng xe ở phía sau.
Máy xúc đất mà cô chơi khi còn nhỏ có toa xe tự động, có thể tự thả đồ xuống, Tô Mai lại cầm một tờ giấy trắng, định vẽ lại một cái, hơn nữa còn tự thêm công năng.
Triệu Khác buông khăn lông, cầm lấy bản vẽ nhìn nhìn: "Muốn đưa đi lên sao?" Tô Mai sửng sốt.
"Bề ngoài em có thể vẽ, mô hình đồ chơi cũng có thể làm, còn về việc phải thiết kế phần bên trong của nó..." Tô Mai lắc lắc đầu: "Cho em 5 năm nữa, em cũng không làm ra."
Hệ thống truyên lực, bộ phận hãm, tay lái thủy lực, linh kiện cho các thành phần như tấm kích thích, không phải một người thường dân như cô có thể phá được.
Xe đồ chơi không giống vậy, động cơ điện dùng mấy cục pin hoặc là một dây sạc sẽ thay thế được; còn chạy bằng điện luân, bìa cứng là có thể làm được, không cần nhiều linh kiện, chỉ cân một ống keo nước, một đoạn kết nối là được.
"Vậy làm một món mô hình đồ chơi đi." Rốt cuộc, vẫn là có chút tương thông, Triệu Khác mở ra cái két sắt làm ngụy trang ra, bỏ bản vẽ vào đó nói: "Làm tốt lắm, đưa tới xưởng máy móc cho bọn họ tham khảo."
"Vâng." Tô Mai buông bút, duỗi người, ôm eo anh cọ cọ.
"Không mệt sao?" Thanh âm Triệu Khác khàn khàn.
Tô Mai giật mình, vội buông người anh ra, cởi áo khoác nghiêng người nằm xuống.
Triệu Khác bê cái tủ bàn đặt ở giường đất, nhéo khuôn mặt của cô, nghiến răng nói: "Mấy ngày không gặp, em phản ứng như thế này sao?"
Tô Mai đẩy tay anh ra, ôm lấy Tiểu Huyên, cười nói: "Này không phải là đang đau lòng cho anh sao, chạy mấy ngày đường, mới quay trở về đã bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ suốt một buổi trưa, hẳn là rất mệt!"
Triệu Khác nhìn bé con trong lông ngực cô, nhướng mày: "Nếu em không ôm tiểu Huyên, còn có vài phần thuyết phục đấy." Nói xong nghiêng người nằm xuống, duỗi tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của con gái: "Mấy ngày nay con có ngoan ngoãn không?”
Tô Mai đặt bé con ở giữa hai người, dùng khuỷu tay chống cằm cùng Triệu Khác nhìn về phía con bé nói: "Ngoan thì cũng rất ngoan, nhưng lại có một cái tính không biết giống ai, mỗi khi nó đói bụng sẽ lập tức đòi ăn, chậm một chút thôi là nó liền gào lên, sau khi nó tè cũng phải nhanh chóng thay tã cho nó, bằng không sẽ chép miệng giả khóc."
Triệu Khác nắm tay nhỏ của con gái, lòng bàn tay vuốt ve móng tay út của cô, cười nói: 'Giống em."
Tô Mai liếc mắt nhìn anh, bất mãn nói: "Em làm gì có như vậy. Đúng rồi, ngày hôm qua em đột nhiên nhớ tới, sau thế kỷ 21, phía đông bắc bên này bắt đầu trả lại đất nông nghiệp cho rừng."
"Về nguyên nhân thì một là do phần lớn diện tích rừng rậm bị chặt đi, thảm thực vật trên mặt đất bị phá hư, vào mùa hạ mưa to nước đổ xuống nhiều làm đất bị xói mòn nghiêm trọng, đất ở đây mất đi phần lớn lượng nguyên tố NPK (phân hỗn hợp chứa ni tơ, photpho, kali), tâng đất đen dần dần bị biến mất; thứ hai là do khai hoang quá độ, giảm diện tích đất ngập nước làm sạch không khí cho rừng, số lượng động vật hoang dã giảm xuống mạnh mẽ, có khi đã bị diệt sạch."
Nghe xong một đoạn như vậy, Triệu Khác cũng hiểu rõ, một là rừng rậm không thể chặt cây, thứ hai là các vùng đất ngập nước ban đầu được dự định lấy nước để trông lúa đã bị bỏ hoang.
Cái đầu tiên thì dễ làm, bên này thổ địa tài nguyên mở mang, bọn họ lại ít người, căn bản không cần phải chặt cây rừng. Nhưng thay vì chiếm đất ngập nước để trồng lúa, họ phải tìm cách dẫn nước vào ruộng.
Dẫn nước vào đất, cũng không phải là một công trình nhỏ.
Nếu tôi biết sớm hơn đã không ươm lúa mầm nhiều như vậy, lúa mì, bắp ngô cũng không gấp trồng nữa.
Tô Mai nói xong liền ôm lấy con gái ngủ thiếp đi, Triệu Khác lại cân nhắc thêm nửa ngày, cũng nghĩ ra được một biện pháp tốt hơn. ...