Chương 687: Dạy (5)
Chương 687: Dạy (5)Chương 687: Dạy (5)
"Đừng lo lắng về điều này", Dương Tràng Trường nói một cách tự hào: "Vào mùa xuân năm sau, tôi sẽ tổ chức xây dựng một trường trung học khác. Thành thật mà nói, cũng chẳng có đủ người cho tôi dùng nữa", Dương Tràng Trường chỉ ra vài cái tên: "Tôi nhất định phải giữ họ cho bằng được, có được bọn họ rồi, tôi sẽ xin vào trường trung học, khỏi phải đi thuyết phục cho mất công.
Triệu Khác mỉm cười: "Tôi còn chưa đồng ý mà..."
Dương Tràng Trường phàn nàn: "Trước đây anh không biết, tìm giáo viên trung học cơ sở rất vất vả."
"Giao người cho anh là được chứ gì, nhưng có một chuyện, anh phải bảo đảm cho tôi." Triệu Khác nghiêm nghị nói.
"Anh nói đi."
"Tôi muốn họ được an toàn! Dù sau này có chuyện gì xảy ra trong trang trại của anh thì anh cũng không được đánh chủ ý lên người bọn họ. Nếu anh có thể đảm bảo điều đó, tôi sẽ cho điều người ngay hôm nay."
Dương Tràng Trường không nói gì, lập tức trấn an: "Anh yên tâm, chỉ cần có tôi, Dương Tràng này, sẽ không có người nào dám động vào một ngón tay của bọn họ, trừ phi giẫm lên xác của lão tử đây."
Triệu Khác gật đầu, sau đó bắt đầu đi thu xếp nhà ở.
Anh để hai giáo viên dạy ở trường tiểu học, số còn lại được đưa về đây, không vì lý do gì khác, một là cố gắng không để lãng phí tài năng của họ, hai là để bên này có cơ hội phát triển giáo dục.
Hơn mười ngày nay tuyết vẫn còn rơi, việc xây nhà có hơi gấp gáp, Dương Tràng Trường đã giao lương thực nộp thuế, rồi lại chia một phần thóc cho mùa đông, một vài kho được giải phóng, còn hai nhà kho lớn hoàn toàn đủ cho tám gia đình. Triệu Khác đi qua xem xét, nhà kho được xây dựng khang trang, tốt hơn so với nhà bình thường, nhưng cần phải thay đổi một chút.
Anh kéo vách ngăn, mở cửa ra và sửa lại cái giường đất.
Cách nói này của Triệu Khác, Dương Tràng Trường lại đau lòng, bởi theo như lời Triệu Khác, những thứ này không dễ sửa chữa chút nào.
Triệu Khác nhìn anh: "Nhà họ Lưu là người biết chữ, người học chữ phải chú ý điều gì? Có thể thiếu cơm ăn áo mặc, nhưng có hai thứ không thể thiếu. Thứ nhất, không thể sống thiếu sách, và thứ hai không thể thiếu sự riêng tư. Bọn họ lên đây mỗi người đều được cấp một khoản chỉ phí ổn định cuộc sống, tuy không nhiều nhưng vẫn đủ để sửa nhà..."
Triệu Khác chưa kịp nói xong, ánh mắt của Dương Trường Trường đã sáng lên: "Anh không nói sớm, có tiền cũng không làm được gì."
Nói gì được nữa, hùng hùng hổ hổ gì cũng đã sắp xếp xong cả rồi.
Triệu Khác sờ mũi, rôi nhanh chóng đi theo, giao lại sơ đồ căn nhà mà Tô Mai đã vẽ từ trước: "Này, xem này, đồng chí Tô của chúng ta nói chúng ta nên làm theo cái này. Đừng lo lắng về tiền bạc, chúng ta sẽ giữ nó trước để đảm bảo mọi người không chịu thiệt thòi."
Nói rồi liên đưa một phong bì cho anh.
Không lo tiên bạc, vẫn còn vài cái phiếu bọn họ chưa dùng tới.
Dương Tràng Trường cầm tiền đếm đi đếm lại, không khỏi choáng váng, nhìn lại cách bày trí, anh lại không ngăn được cơn đau bắp thịt.
"Có cần một ngôi nhà to và một cái sân rộng như vậy không?"
"Chà." Triệu Khác mở ra bản thiết kế cho anh nhìn: "Đẹp không?"
Chỗ cửa sổ sau nhà sẽ đặt cái giường đất, bàn và tủ cạnh giường, bàn làm việc, tủ sách, tủ quần áo, .. một thứ cũng không được thiếu. Trong sân không chỉ vẽ chuồng gà vịt mà còn có cả một ruộng rau.
"Được rồi." Dương Tràng Trường còn có thể nói gì nữa chứ, người ta đã đưa tiền đủ rồi.
Có tới hàng ngàn hộ gia đình trong trang trại, rất dễ để tìm một số đồ nội thất được làm sẵn. Trong năm luôn có một vài gia đình chuẩn bị xây nhà, tổ chức cưới hỏi.
Thậm chí, để làm hài lòng gia đình họ Lưu sắp tới, Dương Tràng Trường đã tính toán chỉ phí và đặt những viên đá cao hơn một mét so với mặt đất.
Nông trường bên kia bận rộn khí thế ngất trời, đám người Triệu Khác cũng không nhàn rỗi, Y Ca còn để lại hai hộ gia đình đó.
Bên này không có sẵn gạch nung và đồ gỗ, cho nên muốn xây nhà thì chắc chắn phải đi mua.
Vì họ đều là giáo viên, nên Triệu Khác muốn đặt hai căn nhà ở cạnh trường tiểu học.
Giáo viên từ lớp một đến lớp năm đã tìm đủ, vốn là có tiểu học, cho nên Triệu Khác liền muốn làm quy hoạch một lần nữa, ít nhất không thể để cho mấy lớp gộp lại học chung được.
Anh tìm tới hiệu trưởng Vương và ông cục trưởng, ba người thương lượng một lượt, đã có năm trường tiểu học, vậy thì sẽ có bảy phòng, một lớp học mầm non, năm căn phòng học, một văn phòng, chờ đến đầu xuân, lại bắt đầu xây một cái sân thật lớn, làm một đôi khán đài bóng rổ, tăng thêm chút vật liệu xây dựng sân thể dục.
Sau khi thảo luận xong, Triệu Khác châm trà cho hai người: "Thầy lại đây, thuộc về chi viện cho biên cương, phía trên nhất định sẽ cho thêm ưu đãi, tiền lương giống với bên ngoài, phí cho một người là 180 tệ, một năm có một lần thăm người thân, được chỉ trả toàn bộ tiền xe qua lại cùng chi phí chữa bệnh. Nhà này là có hai phòng ngủ." Triệu Khác chỉ hai tòa tòa nhà trên bản đồ quy hoạch nói: "Sẽ được khấu trừ vào phí của bọn họ." Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng gật đầu.