Chương 686: Dạy (4)
Chương 686: Dạy (4)Chương 686: Dạy (4)
Về chuyện này, hai người cũng không miễn cưỡng lắm, tất cả gia tộc lớn đều chuyển ra ngoài sẽ dễ gây chú ý. Bọn họ vốn tưởng rằng, trừ mấy người đã từng đi du học, còn lại sẽ cho bốc thăm hoặc tự nguyện. Thế này thật quá tốt, chỉ là bọn họ vẫn muốn dẫn theo con cháu của những người này đi để đề phòng bất trắc.
Có người bằng lòng, nhưng cũng có người không bằng lòng.
Lưu Gia Thịnh ra sức thuyết phục, nhưng những người này vẫn ngoan cố không chịu thỏa hiệp, ông đành phải nhờ bạn bè giúp đỡ để mắt tới, nếu có chuyện gì thì gửi thư cho họ.
Cuối cùng, lão tộc trưởng dặn dò: "Gọi cho mấy đứa trẻ đang ở phương Tây, bảo chúng nó làm việc chăm chỉ, đừng quá lo lắng chuyện nhà. Có gì khó khăn thì gọi cho Tiểu Khác, nhưng cố gắng đừng liên lạc với nó nếu không có gì cấp bách."
Chú hai, chú ba và những người khác đều gật đầu đồng ý. ...
Phương Đông Thăng, Tống Quốc Hoành phải chấp nhận rủi ro khi làm những việc này, nếu một người làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến người khác. Sau khi cúp điện thoại, Triệu Khác đứng tại bàn suy nghĩ điều gì đó, anh gọi cho từng người Cố Sâm và bí thư Quý.
Thư ký Lý đứng cao hơn, đối với phong trào này có thể nhìn rõ được vài thứ, nhưng anh có quá nhiều khúc mắc cho nên nhất thời không dám nhận.
Cố Sâm luôn ghi nhớ mấy điều kiện mà Triệu Khác đã đưa ra vài năm trước khi giao cho anh chiếc máy bay không người lái, vì vậy khi nhận được cuộc gọi, anh không chừng chờ mà bắt máy ngay.
"Triệu Khác", ai đọc cái tên này cũng phải bậc cười: "chính là có bản lĩnh đó." Anh đã đọc báo cáo về việc trông cây kiếm tiên của Y Ca. Từ con số không thành nhà kho chứa đầy thóc, Triệu Khác là một người tài năng có thể làm những việc kinh thiên động địa ở bất cứ nơi đâu. Còn có đồng chí Tô, mẫu xe ben bốn bánh bàn giao cho nhà máy chế tạo vào năm ngoái, tuy rằng có hơi kín đáo, nhưng vẫn muốn để cho nhóm nghiên cứu tìm ra phương hướng. Nếu không, một chiếc xe ben lớn đã được sản xuất vào tháng 6 năm nay, sau khi cải tiến, 10 chiếc nữa đã được sản xuất vào tháng 8, gửi toàn bộ đến mỏ than, và hiệu quả đã đạt được ngay trong ngày.
"Họ hàng muốn về quê dạy học là chuyện tốt! Nếu có ai cản, cậu nói cho bên kia biết một tiếng, thế là được giải quyết rồi."
Cố Sâm không dám giấu giếm, vội vàng giải thích cặn kẽ vê đặc thù của nhà họ Lưu.
"Vì tài sản gia tộc được đem đi quyên tặng trong những năm đầu, trong nhà còn có liệt sĩ là Lưu Anh và Lưu Tuấn Viễn, hiện tại gia tộc quyết tâm ủng hộ biên cương, những chuyện khác không thành vấn đề."
Tinh thân Cố Sâm chấn động, anh chuyển mình nói với Triệu Khác: "Nói là đến biên cương hỗ trợ dạy học, bọn họ lại không thể đi Thiểm Bắc, anh ở bên đó có thể nhận hết sao? Nếu không được, tôi sẽ sắp xếp bọn họ đến tỉnh Vân, chỗ đó có rất nhiều người của Cố gia bọn tôi. Có bọn họ chăm sóc, anh có thể yên tâm."
"Được mà, cảm ơn nhé."
"Anh với tôi còn cần phải khách sáo với nhau sao?" Cố Sâm cười tủm tỉm, cúp điện thoại với tâm trạng thoải mái, tiếp theo bấm số gọi điện cho những người còn ở đây, người của Hoa Thành, Cục trưởng Cục Giáo dục và những người khác không dám lơ là, sau cuộc họp ngày hôm sau, 13 người từ nước ngoài trở về trước đã được xóa tội danh và được đưa trở lại. Sau đó anh gọi lão tộc trưởng và Lưu Gia Thịnh đến, rất khách khí với hai khu vực Y Ca và tỉnh Vân.
Hai người quay lại và gọi điện cho gia chủ các nhà trong thị tộc, đồng thời thống kê số người đã đến tỉnh Vân và Y Ca theo sở thích cá nhân của họ.
Bước tiếp theo là báo cáo, điền đơn xin hỗ trợ biên phòng, bàn giao công việc, dọn dẹp và niêm phong đồ đạc, ....... Tô Mai nhờ người đem thức ăn bỏ vào kho, nhà họ Lưu cũng quyết định số lượng người tới.
Có 10 nhà với số lượng là 89 người.
Người dẫn đầu là Lưu Gia Thịnh, lão tộc trưởng không yên lòng về những nhà khác, đích thân đưa họ đến tỉnh Vân.
Triệu Khác lấy danh sách nhân sự, tìm gặp Dương Tràng Trường giải thích tình hình.
Dương Tràng Trường được sự cho phép từ cấp trên, danh tính của mấy người kia không có vấn đề gì. Nếu đó không phải là giáo sư của các trường đại học, thì là giáo viên từ các trường tiểu học, trung học và một vài nhân tài du học trở vê. Triệu Khác không mở miệng thì anh đã định giữ tất cả mọi người lại.
Triệu Khác thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chỗ cậu chỉ có một trường tiểu học và trung học cơ sở, làm gì cần nhiều người như vậy." Trừ khi anh nộp đơn xin vào một trường trung học, đây cũng là mục đích tới đây ngày hôm nay.