Chương 685: Dạy (3)
Chương 685: Dạy (3)Chương 685: Dạy (3)
Tiểu Du giơ tay chào kiểu quân đội: 'Cảm ơn anh, em sẽ nhờ mẹ gửi thêm chút đồ ăn cho anh."
"Anh muốn nước sốt thịt, cá dăm bông và trứng cá muối của mẹ em cơ." Cố Thanh thản nhiên nói.
"Được thôi."
Nhìn cậu bé lên xe buýt xong, Cố Thanh cũng quay người trở lại viện nghiên cứu, cầm điện thoại trên bàn lên, gọi điện thoại cho trường học, trước tiên tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó sẽ đích thân đến thăm hai nhà.
Buổi trưa, Dụ Lan được trả tự do.
Nhưng trong thâm tâm ai ai cũng biết đây vẫn chưa phải là kết thúc.
Buổi tối, khi Cố Thanh đã hoàn thành công việc của mình, anh mang theo một gói lớn thức ăn để bổ sung dinh dưỡng, nói thẳng: "Cách tốt nhất là rời khỏi Bắc Kinh, đến một thị trấn hoặc ngôi làng trong núi hẻo lánh nào đó."
Cùng lúc đó, Triệu Khác gọi điện đến.
Anh vừa trở vê sau khi đi tuần trên sông, nghe Tiền Nhạc Thủy nói có vài cuộc điện thoại từ Bắc Kinh gọi đến trong ngày. Sau khi tính toán thời gian, chắc giờ này Tiểu Du và anh trai đã đến Bắc Kinh. Anh chỉ muốn tiểu gia hỏa gọi điện báo bình an thôi, thế mà gia đình mình chưa gì đã xảy ra chuyện.
"Thiểm Bắc hay là chỗ em, chị dâu muốn đến chỗ nào?"
So với nơi Thiểm Bắc xa lạ, Dụ Lan chắc chắn muốn đến trấn Y Ca để tìm Tô Mai và những người khác hơn.
"Vậy thì cùng anh cả đến đây đi." Triệu Khác gõ bàn nói tiếp: "Để ba báo bệnh xin nghỉ, sau đó sẽ cùng mẹ đến viện điều dưỡng phía Nam để nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Chú Lưu Ngũ dẫn mấy đàn em đi làm điều dưỡng. Khi vào nam rồi, con sẽ bảo họ ra đón mọi người."
Tần Thục Mai nghe vậy không vui: "Chị dâu con có thể tới chỗ của con, sao mẹ lại không được? Tiểu Khác, có phải con chê mẹ già, sợ mẹ đến đó sẽ gây thêm phiền phức cho con và Tiểu Mai, làm đảo lộn cuộc sống của hai đưa hay không?"
Triệu Khác xoa mặt cười ra nước mắt: "Chân của mẹ, còn muốn con phải nói tiếp không?"
"Chân của mẹ đã tốt lên từ lâu rồi nhé."
"Không được đâu mẹ. Tháng bảy, tháng tám ở đây đã là mùa đông, chỗ này gân sông, ẩm ướt nặng nề. Mẹ đến đây, lỡ có chuyện gì thì sao?' Đúng là có Tiểu Mai ở đây, đương nhiên sẽ không để xảy ra chuyện gì, nhưng anh không muốn mọi chuyện đều phải để cho vợ phải ra mặt, làm chuyện gì cũng sẽ để lại dấu vết.
Tần Thục Mai nghẹn ngào.
Triệu Nho Sinh đã làm việc gần như cả cuộc đời, anh muốn ông đột ngột nghỉ hưu, ông thực sự rất miễn cưỡng: "Để mẹ con đi trước, đợi ba một chút. Không thể để một đống việc trong tay lại rồi cứ thế bỏ đi được."
Triệu Khác nghe thấy thế liên khẽ cau mày.
"Để ba ở lại đi”, Triệu Trác nói: "Cả nhà đi hết cũng không thành vấn đề." Mấy tháng nữa bọn trẻ trở về rồi, không có người lớn ở nhà chăm sóc cũng không ổn.
Triệu Khác mím môi, một lúc sau mới "ừm'" một tiếng, anh đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Khác gọi cho chú Lưu Ngũ trước, kêu ông ấy phái người đi đón lão phu nhân. Sau đó, anh lại lần lượt gọi cho Lưu Gia Thịnh và lão tộc trưởng, yêu cầu họ thu xếp việc chuyển giao trong gia tộc.
Về thủ tục phải làm như thế nào, anh giao cho Phương Đông Thăng và Tống Quốc Hoành.
Bí thư Quý đã được thăng cấp lên tỉnh cách đây hai năm nhờ một loạt hoạt động kinh tế sinh kế như xây dựng đường xá, tái thiết và trông cọ dầu. Cuộc điện thoại này của Triệu Khác thực sự rất đúng lúc. Bởi vì mấy ngày trước, mười ba người nhà họ Lưu sau khi du học trở về đều bị dán hình lên áp phích lớn, cạo đầu kiểu âm dương, treo một tấm bảng trước ngực.
Lão tộc trưởng đang chuẩn bị chu toàn cho mọi người, trong khi Lưu Gia Thịnh đang lưỡng lự không biết có nên quấy rầy Triệu Khác không, có hơn 100 người trong 18 hộ gia đình, già trẻ lớn bé, ai sẽ giúp ai đây?
Cả hai thực sự không ngờ rằng, anh đã gánh hết toàn bộ và đã tìm được đường lui tốt.
Sau khi xảy ra chuyện, họ đã cầu cứu biết bao nhiêu người bạn cũ, gửi gắm bao nhiêu là thứ, nhưng đám người kia chỉ mạnh dạn nhận đồ rồi nói đôi ba câu râu ria ngoài rìa. Còn mấy kẻ hèn nhát nhìn thấy họ từ xa liền nhanh chóng đóng cửa lại. Thậm chí, có người còn mong muốn được dẫm lên đầu họ thêm cái nữa hoặc xúi giục người dân xông vào tìm kiếm, đập phá.
May mắn thay, Bình An và mẹ anh đã cầm một cây gậy chắn trước đám đông, vì bà là góa phụ của một liệt sĩ nên họ không dám xông vào.
Lau đi khóe mắt, lão tộc trưởng vãy tay với con trai: "Đi gọi mấy người phụ trách từng nhà đến đây."
Mấy người con trưởng của từng nhà thấp thỏm đi đến chật kín cả đền thờ tổ tiên.
Lão tộc trưởng nói với Lưu Gia Thịnh về sự sắp xếp của Triệu Khác, có người đồng lòng liên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi ngay. Nhưng cũng có người cảm thấy rằng họ mắc "ngũ y" (để tang) rồi, hoặc tự thấy bản thân chỉ là một gia đình nhỏ không mấy quan trọng nên đã từ chối một cách lịch sự.