Chương 684: Dạy (2)
Chương 684: Dạy (2)Chương 684: Dạy (2)
Mặc dù cứ cách ba đến năm tháng Tiểu Mai sẽ vẽ một bức họa gia đình và gửi chúng đi, nhưng giờ không thể gặp trực tiếp, Tân Thục Mai sao có thể không nhớ nhung được cơ chứ.
"Mẹ cháu nói đúng đấy ạ, em rất dễ thương. Bà không thể tìm thấy một đứa trẻ nào dễ thương và xinh đẹp hơn con bé ở trấn Y Ca này đâu." Tiểu Du nhướng mày, cậu mở ví lấy ra một bức chân dung trong đó: "Mẹ cháu đã vẽ nó đấy, bà nhìn đi ạ”"
Đó là một tấm hình mới dán gần đây. Cô bé có lông mày và đôi mắt thanh tú, đôi mắt trong như pha lê trông như hai quả nho tròn, miệng cười toe toét, chiếc răng sữa nhỏ trắng như tuyết lộ ra, trên cằm còn dính ít nước bọt. Nhìn tấm hình, trái tim của Tần Thục Mai như sắp tan chảy: "Mẹ cháu vẫn hẹp hòi như vậy."
Tiểu Du nghĩ đến dãy năm ngôi sao treo trên tường ở nhà, cậu mỉm cười đầy ẩn ý: "Bà ơi, có phải anh tư và anh năm của cháu đang ở Bắc Kinh không?"
Hướng đạo sinh không rõ có cơ sở đào tạo cụ thể hay không, ngoài kia cũng không ai biết, nhưng hàng năm đều hoàn thành việc tuyển mộ hướng đạo sinh tại Quân khu Bắc Kinh.
Tính toán thời gian, đợt tuyển dụng mới cũng sắp bắt đầu rồi.
Tần Thục Mai lấy bức chân dung nhỏ ra, đứng dậy cầm lấy cái kẹp giấy đang đặt trên bàn: "Bọn chúng vừa mới bắt đầu công việc, lúc này còn đang tập làm quen, đừng nói chuyện gia đình, kẻo chúng lại lo lắng."
Tiểu Du mỉm cười, không đáp lại lời bà.
Sau khi ăn xong, Tiểu Du ôm tạm biệt Tân Thục Mai, rồi kéo hộp mây lên đưa ba người kia đến chỗ nhà trọ gần đó.
Dương Kiến Tu vẫy tay với cậu, sau khi đóng cửa lại liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn Tiền Nhạc Hỉ và Hà Khánh Sinh nói: "Tôi muốn ở lại với Tiểu Du, còn mấy người thì sao?"
Tiên Nhạc Hỉ nâng chân lên đá cậu: "Còn hỏi nữa à?"
Hà Khánh Sinh cũng đá cho cậu một cú: 'Cậu với Tiểu Du đi chơi vui vẻ quá nhỉ! Tôi với Tiền Nhạc Hỉ không phải bạn của cậu ấy hả?"
Dương Kiến Tu trợn mắt nhìn hai người bọn họ, vỗ vỗ vết chân bị bọn họ đá: "Học từ chú Triệu đấy à, cái tật xấu gì đây chứ!"
Tiền Nhạc Hỉ nhấc chân cười nói: "Còn phải nói nữa sao, đá người ta thế này thật tuyệt!"
Dương Kiến Tu lườm cậu một cái, mở túi đồ, lấy ra một bộ quần áo, nói: "Đừng nói nhảm, nhanh đi tắm rửa, rồi mau tách ra hành động. Tiền Nhạc Hỉ đến trường học thám thính động tĩnh, Hà Khánh Sinh cậu đến mấy chỗ khác thăm dò tình hình đi."
Hai người gật đầu, nhanh chóng thay quần áo rồi đi cùng theo nhau xuống lầu.
Cách nhà trọ không xa có một nhà tắm công cộng, khi xuống lầu, ba người liếc nhìn chiếc điện thoại trống trên quầy rồi cầm theo.
Tiểu Du không có ở ngoài sảnh, chắc hẳn cậu ấy đã đi hành động một mình rồi.
Cậu bé Tiểu Du đang được đám kia nhớ nhung lúc này cũng chưa đi đâu xa cả, cậu đang tới quân khu gần đó cùng với túi đồ ăn vặt mới mua được từ chỗ hợp tác xã cung ứng.
Năm đó khi đám anh em chúng nó mới gia nhập hướng đạo sinh, Tô Mai sợ bọn trẻ đột ngột rời nhà ra đi sẽ không được ăn no mặc ấm nên đã lo lắng đi đến cục quân sự, làm công việc tạp vụ không lương trong căng tin, còn được đại sư phụ chiếu cố mấy lần.
Tô Mai rất nhớ ơn, trong nhiều năm gửi thức ăn đến Bắc Kinh, trong ba lần gửi lúc nào cũng có một phần cho đại sư phụ.
Tiểu Du muốn thám thính tin tức từ hướng đạo sinh, người khác có thể làm không được, nhưng tìm ông ấy là chính xác nhất.
Khi biết tin anh trai không có ở Bắc Kinh, Tiểu Du cảm ơn sư phụ, xoay người gõ vào cửa chính phòng nghiên cứu đồ gia dụng.
Nhìn thấy Tiểu Du, Cố Thanh vui vẻ ôm lấy người Tiểu Du xoay vòng: "Một mình em đến sao? Bác trai, ông nội, mẹ và những người khác đều trở về rồi hả?"
Năm đó, nhờ vào chữ ký trên bản vẽ máy giặt tự động, Cố Thanh đã được tiến cử vào phòng nghiên cứu ngay sau khi tốt nghiệp. Sau đó, dưới sự gợi ý trong lá thư của Tô Mai, anh đã mở rộng và phát triển máy giặt và máy sấy công nghiệp. Như bây giờ, tuổi đời còn rất trẻ mà anh đã là một kỹ sư cao cấp.
"A, Anh Cố Thanh, để em xuống...' Tiểu Du lúc này rất vui vẻ, cũng có chút xấu hổ, cậu đã lớn như vậy rồi, còn bị anh Cố Thanh ôm: "Em đến đây cùng với bạn học của mình ạ."
Cố Thanh nghiêng đầu nhìn sau lưng cậu.
"Họ đang ở trong nhà trọ ..." Tiểu Du đem chuyện của Dụ Lan kể cho anh nghe.
"Ba mẹ em biết không?"
"Buổi sáng em đã gọi điện về. Ba em đang đi tuần, còn mẹ đang bận thu hoạch lúa mì với mọi người. Chỉ có chú và ông đang chơi với Hòa Huyên thôi."
"Quay về chỗ bạn bè của em trước đi, việc còn lại đừng xen vào, anh sẽ thu xếp ổn thỏa."
Tiểu Du do dự: "Có liên lụy đến anh không?"
Cố Thanh giơ tay lên đánh cậu một cái: "Em lo lắng gì thế? Chỉ là kết quả nghiên cứu của anh thôi mà, ai dám động đến anh chứ?"