[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 683 - Chương 683: Dạy (1)

Chương 683: Dạy (1) Chương 683: Dạy (1)Chương 683: Dạy (1)

Tiểu Du há miệng, ngập ngừng nói: "Con đã viết trong thư rồi, con có ngụy trang mà."

"HaI" Triệu Trác cười lạnh: "Lớp ngụy trang của mấy đứa nếu như gặp phải người để ý, lại gân xoa xoa một tí là bị lộ ngay." Anh từ đầu vốn cho rằng cháu trai mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn như Phúc Đoàn Tử, cho nên anh mới nhất thời không nhận ra.

Tiểu Du biết rằng cuộc hành trình của cả đám các cậu có thể thuận lợi như vậy, thứ nhất là nhờ có thẻ sinh viên trên tay mang lại rất nhiều lợi ích, thứ hai là không có quá nhiều thứ để mang theo, hầu hết chỉ là những vật dụng nhỏ nên sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.

Triệu Trác nói xong, liền thấy Tiểu Du cúi đầu không nói lời nào, tưởng rằng cậu không phục, anh liền giơ chân lên đá cậu một cước: "Suốt ngày huấn luyện cùng ba con, lại luyện ra một thân tính khí ương ngạnh rồi à?"

Tiểu Du không kịp đề phòng, một tiếng "thịch" vang lên, cậu ngã xuống đất cùng với cái hộp trong tay.

Lo lắng cho mấy thứ để trong hộp, không đợi người đến giúp, Tiểu Du đã đứng dậy, cẩn thận nhặt hộp lên.

Triệu Trác trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng, nâng hai cái hộp lên rồi đi về phía trước: "Đi theo."

Tiểu Du rất cẩn thận đi bên cạnh bảo vệ nó: "Bác à, đi chậm thôi. Trong đó có bộ bát đĩa bằng gốm mỏng, coi chừng đụng vỡ đấy."

Triệu Trác dừng lại nhìn cậu chằm chằm, thật muốn đá cho nó thêm một cước nữa. ...

Không ở lại tỉnh này lâu, Triệu Trác đưa cả bốn đứa trẻ lên chuyến tàu về Bắc Kinh vào đêm hôm đó.

Anh không nói gì với người nhà cả, giờ lại đột nhiên mang về bốn đứa trẻ, mặc dù mọi người chỉ cảm thấy chắc chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi, nhưng cũng không ai lên tiếng hỏi han gì.

Xảy ra chuyện rồi!

Mặc dù Tô Mai và Triệu Khác quen biết Dụ Lan và Tần Thục Mai đã lâu. Mấy năm nay, họ ăn xài tiết kiệm, bình hoa, trang sức gì đó cần thu mới thu, cần giấu mới giấu. Nhưng những thói quen sinh hoạt đã ăn sâu trong nửa đời người vẫn rất khó bỏ, những bộ quần áo tỉnh xảo, một bộ sưu tập hàng trăm món mỹ phẩm, hoa tai đính đá ruby sáng lấp lánh, mặt dây chuyền ngọc bích đeo bên trong lớp áo, ... vẫn khiến người ta phải suy nghĩ không thôi.

Không, Dụ Lan là người đầu tiên bị các đồng nghiệp và học sinh dán lên tấm áp phích. Trên bàn làm việc trong văn phòng còn tìm thấy những bức thư qua lại với hai cha con ở cảng Thành.

Triệu Trác kinh ngạc, tức giận nói: "Người đâu?”

Tần Thục Mai vừa nói với bảo mẫu đi lấy đồ ăn cho bọn trẻ, vừa nói một cách bình tĩnh: "Đã nhốt lại rồi. Đừng lo, ba con đang tìm cách đi cửa sau. Để xem có thể gửi quần áo dày vào đó được không. Mặc kệ làm thế nào, trời lạnh thế này, không thể bị chết cóng được."

Quần áo không gửi đi được sao? Tình hình đã nghiêm trọng đến mức này rồi à?

Triệu Trác nghiêm mặt xoay người vào phòng, liếc nhìn Tiểu Du đang hối hận, vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Không phải việc của con, dì con và bác đã bị nhắm tới từ lâu rồi."

Nếu không, tại sao ngay khi anh vừa đi, vợ anh đã gặp nạn chứ.

"Ăn tối xong, ba đứa về phòng trọ đỉi.' Triệu Trác đã sắp xếp trước vì sợ ảnh hưởng đến bọn trẻ. Dương Kiến Tu lo lắng xoa xoa tay: "Bác ơi, chúng con có thể giúp được gì không?”

Trên đường đi, bọn họ đã gặp phải không ít chuyện, không chỉ giáo viên, mà còn cả cán bộ của các cơ quan và công nhân của nhà máy, ... Những người ương ngạnh thì đến chết cũng sẽ không cúi đầu, có đánh gãy xương sống của họ cũng vậy thôi.

Trong lúc hoảng sợ, bọn họ càng thêm mờ mịt, thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Cái đó ..." Tiền Nhạc Hỉ mím môi, cẩn thận đề nghị: "Tốt nhất không nên gắng gượng quá”

Triệu Trác vỗ nhẹ lên ba người Dương Kiến Tu: "Đứa trẻ ngoan, bác biết mà. Ăn tối xong các con về nhà nghỉ ngủ một giấc đi. Ngày mai để Tiểu Du đưa các con đi vòng quanh Bắc Kinh. Sau đó đừng đi đâu lung tung, nhanh chóng lên tàu đi Giai thị rồi vê nhà đi."

Cả ba cùng nhìn về phía Tiểu Du.

Tiểu Du cúi đầu, không biết đang suy tính chuyện gì.

Sau khi giải thích cho mấy đứa trẻ, Triệu Trác trấn an mẹ vài câu, rồi tự đạp xe đến trường đại học của vợ để hỏi han tình hình.

Lúc này, anh vui mừng vì các con của anh và Tiểu Chương đều không có ở đó, tạm thời lúc này họ vẫn còn an toàn.

Tần Thục Mai nhìn con trai đi xa, bà quay đầu lại nhìn chiêu cao của Tiểu Du, cười nói: 'Mấy năm không gặp, Tiểu Du của chúng ta đã cao thế này rồi."

"Bà nội vẫn không thay đổi chút nào, vẫn cứ trẻ đẹp như vậy."

"Haha... Cái miệng nhỏ này thật biết dỗ ngọt người khác." Tân Thục Mai bảo Tiểu Du ngồi xuống ghế sô pha, đồng thời chào hỏi với ba đứa nhỏ trong đám Dương Kiến Tu, rồi vừa gọt hoa quả cho cả ba ăn, vừa nhìn vê phía Tiểu Du. Khi còn bé vẫn chưa rõ ràng lắm, bây giờ nhìn đã trưởng thành, khuôn mặt càng ngày càng giống mẹ cậu: "Cháu có mang theo ảnh của Hòa Huyên không? Mẹ cháu nói con bé rất dễ thương, chính nó cũng nói mình đẹp. Con bé đẹp thế nào vậy?"
Bình Luận (0)
Comment