Chương 682: Mãi mãi (3)
Chương 682: Mãi mãi (3)Chương 682: Mãi mãi (3)
Tô Mai hiểu rõ nỗi lo này, theo thời gian, sự tan rã của đất nước S không phải là kết quả của việc từ bỏ niêm tin vững chắc, từ bỏ giá trị xã hội của chủ nghĩa Mác Lê-nin và giá trị truyên thống SG, cuối cùng lại phục vụ phương Tây một cách mù quáng.
Chỉ là hai người đều không ngờ rằng động thái dần vượt khỏi tâm kiểm soát của mình, gây ra rất nhiều tổn thất không thể bù đắp.
Chiều tối, khi Triệu Khác trở về, anh ôm con gái trò chuyện rôm rả. Anh cầm lá thư của vợ, sắc mặt đen lại, anh đưa Hòa Huyên cho dì Trà: "Dì ơi, dì đưa con bé ra ngoài chơi giúp con một lát nhé.
Trời đêm vào giữa tháng mười hơi lạnh, Tô Mai lấy áo khoác cho Hòa Huyên mặc vào, rồi lại nhét vào tay con bé tác phẩm điêu khắc bằng gỗ do Tiểu Hắc Đản gửi đến.
Dì Trà vừa nắm lấy tay Hòa Huyên cùng con bé đi ra ngoài, Triệu Khác đập lá thư xuống bàn một cái, hét lớn: "Không biết sống chết!"
Trong bức thư, Tiểu Du không chỉ viết vê nguồn gốc một số thứ mà cậu đã nhìn thấy và đã ngẫm nghĩ trong vài ngày qua. Cậu cũng tiết lộ ý tưởng về việc sử dụng Sổ tiết kiệm, cậu lấy số tiền mang theo bên người đem đi mua đồ và chỉ gửi vê một phần, phần còn lại để dằn túi.
Tô Mai rót cho anh một tách trà: "Em muốn đưa Hòa Huyên đến Bắc Kinh."
Một là để ngăn chặn Tiểu Du, hai là lo lắng cho Tần Thục Mai và Dụ Lan, thân phận của họ quá nhạy cảm, nếu tình huống không ổn, cô có thể qua đó lo liệu sớm mọi thứ.
"Không được." Bên ngoài hỗn loạn như vậy, Triệu Khác làm sao dám để vợ và con gái mới một tuổi rưỡi ra ngoài cơ chứ. Tính cách của Tiểu Mai anh còn không hiểu nữa sao, nếu để cô ra ngoài đó anh dám chắc cô sẽ trở thành Tiểu Du thứ hai. "Đừng trả lời nhanh như vậy chứ." Tô Mai cười: "Em cho anh một đêm, anh hãy suy nghĩ kỹ đi."
Triệu Khác bất lực liếc nhìn cô, lảng sang chuyện khác: "Lúa mì ngoài ruộng đã chín, ngày mốt sẽ thu hoạch, gần đây chúng ta cũng hay lui tới đảo Gấu Đen. Hơn nữa mấy năm trước, vẫn chỉ có hai chúng ta dẫn mọi người đi làm việc. Anh mà bận rộn sẽ không lo được hết cho họ. Em mà đi rồi thì còn ai để mọi người tin tưởng giao trọng trách đây."
"Còn ông cục trưởng và tộc trưởng Vương mà."
Triệu Khác vuốt vuốt sống mũi: "Hai người bọn họ quen thuộc với tình hình trên sông, từ ngày mai sẽ theo anh đi tuần."
Tô Mai: "... Còn Tiểu Du thì sao?"
"Anh sẽ gọi cho anh cả, để anh ấy xử lý." Nói xong, Triệu Khác mặc áo khoác, rồi xoay người đi ra ngoài.
Triệu Trác nhận được cuộc gọi, không nói lời nào liền mua vé tàu đến tỉnh Liêu ngay trong đêm hôm đó.
Cả nhóm bốn người Tiểu Du đến tỉnh Liêu hai ngày sau đó, bọn họ tìm được một cái điện thoại và gọi vê để báo bình an.
Lưu Thủ đang ở Văn phòng Công an vừa nhận được một cuộc gọi liền lập tức gọi cho ông Cố.
Ông Cố hỏi Tiểu Du địa chỉ, bảo bọn chúng ở yên đó, cúp điện thoại, nhanh chóng gọi điện đến nhà trọ tìm Triệu Trác.
Triệu Trác vội vàng chạy tới, anh dáo dác nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy Tiểu Du đâu.
Nhưng sau đó có tiếng Tiểu Du gọi tên anh, anh quay đầu lại, nhìn thật kĩ mới thấy thằng bé. Anh còn nhìn thấy hình như có vài người đang cải trang.
Triệu Trác rất vui mừng khi nhìn thấy cháu trai của mình, nhưng khi nghĩ đến những gì cậu đã làm, anh sợ hãi không thôi, Triệu Trác tức giận đến mức giơ chân lên đá cho Tiểu Du một cái: 'Làm ra chuyện tốt quá nhỉ?"
Dương Kiến Tu và những người khác không quen biết Triệu Trác, họ tiến lên đỡ lấy Tiểu Du đang lảo đảo lùi về phía sau, tức giận nói: "Chú kia, sao chú lại đánh người thế?"
Đôi mắt sắc bén của Triệu Trác quét qua ba đứa trẻ, ánh mắt như dao cắt nhìn qua Tiểu Du. Trông thằng nhóc này rõ ràng là lớn hơn cháu mình khoảng năm sáu tuổi, anh không phải người sẽ giận lây sang người khác, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực.
"Tìm chỗ rửa mặt và thay quần áo đi." Triệu Trác xoay người bước ra ngoài.
Nhìn thấy anh bước ra khỏi cửa, Dương Kiến Tu thở dài, đụng vào vai Tiểu Du: "Ai vậy?"
"Bác trai mình." Tiểu Du xoay người kéo vali lên: "Đi thôi."
Cả ba vội vàng xách đồ lên theo.
Sau khi rời khỏi chỗ này, Tiểu Du lấy chiếc khăn tay vuông ra, mở nắp chai nước quân dụng, đổ một ít nước lên khăn rồi cẩn thận lau mặt.
Ba người còn lại cũng làm theo, lần lượt lau sạch lớp trang điểm trên mặt, sau đó tìm một nơi kín đáo để thay quần áo.
Triệu Trác chỉ đứng im lặng nhìn.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tiểu Du cầm hộp mây, chạy tới chỗ Triệu Trác tò mò hỏi: "Bác, sao bác lại ở đây? Bác đi công tác à?"
Triệu Trác liếc xéo cậu: "Con làm ra chuyện lớn như vậy, không nghĩ tới người nhà sẽ lo lắng sao?"