Chương 681: Mãi mãi (2)
Chương 681: Mãi mãi (2)Chương 681: Mãi mãi (2)
Nửa tháng sau, gia đình nhận được một gói hàng, bên trong chứa mấy gói bánh và đồ chơi nhỏ.
Ngay giữa gói hàng là một chiếc hộp gỗ, trong đó đựng một cái bình sứ Thanh Hoa trang trí hoa văn cánh sen và một bộ cài tóc.
Ông Cố đeo kính lên, mang bao tay, cầm lấy kính lúp nhìn qua một lượt: 'Đều là hàng thật, sao thằng bé lại có được...' Nói được nửa chừng, chợt nhớ đến nội dung của tờ báo ra hồi tháng 8, ông liền im lặng.
Một lúc sau, ông lão thở dài: "Trước khi cất đi, chỉ riêng bộ cài tóc này thôi đã không phải có giá một ngàn thì cũng đến tám trăm rồi, thật là... Ôi, đứa trẻ này thật không biết chừng mực."
Một lần làm không đúng, chính mình chịu tội thì không nói, còn có thể liên lụy tới người nhà nữa.
Tô Mai ôm Hòa Huyên đọc lá thư, lòng cô hơi ngưng lại, dù cho thời gian có đổi thay, nhưng chuyện nên đến thì vẫn đến thôi.
Hòa Huyên vươn tay cầm lấy vòng ngọc, vừa nhìn đã muốn bỏ vào miệng.
"Cái này không phải là đồ ăn đâu." Tô Mai nắm lấy tay bé, đeo vòng vào tay bé "Nhìn xem, nó có đẹp không?”.
Hòa Huyên lắc lắc, chiếc vòng trượt xuống cánh tay, đẩy lên, bé vươn tay nhỏ bắt lấy mặt dây chuyền bằng ngọc khác.
"Hòa Huyên thật đúng là có mắt nhìn." Dì Trà cười nói: "Những thứ con chọn toàn là đồ tốt cả đấy."
Hòa Huyên cười toe toét, cầm lấy một đôi bông tai nhét vào tay dì Trà.
Thế này thì ai cũng có phần rồi. "Bà Trà cũng có à, cảm ơn Hòa Huyên của bà nhé." Dì Trà hạnh phúc hôn lên má nó.
Hòa Huyên vô thức sờ sờ mặt mình, thấy đầu ngón tay không dính nước bọt, liền vui vẻ cầm lấy một cái kẹp tóc bằng ngọc bích đưa cho bà.
Dì Trà không nhịn cười cầm lấy chiếc kẹp tóc bằng ngọc bích, cầm lấy đôi bông tai đặt lại chỗ cũ rồi gõ nhẹ vào trán nó: "Con đó, mới lớn từng này, đăm đăm vô mấy cái đó làm gì? Bà Trà hôn con một cái, thế nào?"
Hòa Huyên thấy bà có vẻ như tức giận, vội vàng vịn vào quần áo bà mà đứng lên, trao cho bà một nụ hôn đầy yêu thương.
Dì Trà trong nháy mắt bật cười, ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó mà yêu thương: "Con đó, thật đúng là một đứa nhỏ lém lỉnh mà."
"A." Hòa Huyên thoát khỏi vòng tay của bà, ngồi xuống bên cạnh Tô Mai, vươn tay lấy chiếc bánh ngọt bên cạnh.
Tô Mai nắm lấy bàn tay nhỏ của nó, phủi phủi mu bàn tay không biết dính bẩn ở đâu: "Bẩn quá, để bà Trà lau cho con nhé." Nói xong, cô lấy lại mặt dây chuyền ngọc bích và chiếc vòng ngọc trên tay nó.
Dì Trà đứng dậy, lấy khăn nhỏ lau tay cho nó.
Tô Mai mở bao điểm tâm ra: "1,2, .... 5, chúng ta có năm người, mỗi người một cái, Hòa Huyên phải làm sao đây?”
Hòa Huyên nghĩ nghĩ một lúc, câm lên cái bánh bị nát mất một góc đưa cho bác gái Trà, sau đó lấy cái bánh tương đối nhỏ khác đưa cho sư phụ Uông, rồi lại lấy tiếp hai miếng bánh có vài chỗ bị nứt đưa cho ông Cố và Tô Mai, còn con bé thì giữ lại phần to nhất và đẹp nhất: "Ba ba." Nói xong, con bé háo hức nhìn Tô Mai.
"Hòa Huyên thật giỏi!" Tô Mai đưa cho con bé nửa cái bánh bọc trong giấy thấm dầu.
Ông Cố lấy con dao cắt một miếng rồi cho vào đĩa để cô đem cất, vì mỗi cái bánh có vị khác nhau nên sư phụ Uông và bác gái Trà cũng cắt mỗi người một miếng nhỏ.
Hòa Huyên vừa nuốt miếng bánh ngọt trên tay vừa nhìn chằm chằm ba miếng trong đĩa, trông con bé như một chú hổ con đang bảo vệ thức ăn của riêng mình vậy.
Bánh ngọt hơi khô, sau khi ăn một chút, Tô Mai liền pha một ấm trà, rót cho mỗi người một cốc, rồi cho Hòa Huyên uống thêm vài ngụm nữa.
Sau vài cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh hương vị của mấy cái bánh ngọt, Tô Mai cầm chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho sư phụ Uông: "Chú Uông, chú bọc nó bằng nilon và nỉ, đặt vào hộp gỗ rồi đem nó chôn ở sân sau nhé."
Biết rõ tình thế ngặt nghèo, sự phụ Uông không dám sơ suất, ông gật đầu đáp ứng, rồi ôm cái hộp ra sân sau.
Ông Cố nâng lên một tách trà: "Con liên lạc được với Tiểu Du không?"
Tô Mai tính toán ngày tháng nhưng lại lắc đầu: "Bây giờ chắc là đang trên đường đến tỉnh Liêu rồi."
"Nó không thể làm chuyện này, quá nguy hiểm." ông Cố nhấp một ngụm trà, hơi nhíu mày: "Ta phải nhanh chóng tìm cách kêu thằng bé dừng lại."
Tô Mai trầm tư một hồi, sau đó ngập ngừng hỏi: "Có thể ngăn thằng bé được sao?"
Ông Cố hơi khựng lại: 'Mấy năm gần đây, cuộc tranh luận về S vẫn tiếp tục leo thang. Mấy người đó đã đề xuất đoàn vệ binh H lớn vào lúc này. E rằng đó là chủ nghĩa xét lại và bài trừ chủ nghĩa tư bản, ta sợ giữa D và đất nước đã đổi màu rồi. Ta rất sợ sự hy sinh của các liệt sĩ cũng sẽ uổng phí theo, cho nên phải làm tốt ngay từ đầu."