Chương 680: Mãi mãi (1)
Chương 680: Mãi mãi (1)Chương 680: Mãi mãi (1)
Hôm nay, cả bốn đứa được mời tham gia vào hoạt động của đám sinh viên đại học, họ nhìn đám người kia dùng vài nhát búa đập vỡ cổng chùa, và cánh cổng ngôi chùa được mở ra. Bước vào bên trong, bọn họ thi nhau đập phá những bức tượng Phật, bàn cúng, lư hương, còn kinh sách thì xé nát. Tiểu Du cảm thấy trái tim mình nặng tru.
Cậu bé đã học kiến thức về đồ cổ từ ông Cố mấy năm nay rồi, làm sao mà không biết tuổi của mấy cái lư hương và đĩa cúng kia chứ.
Dương Kiến Tu chạy theo đám đông đi chặt phá lung tung, nhìn thấy cái cây hàng trăm năm tuổi ngã rạp xuống đất, cậu không nhịn được ôm lấy đầu cao giọng hét lên: "Oa!" Quay đầu lại không thấy Tiểu Du đâu, bèn tìm Tiền Nhạc Hỉ hỏi: "Tiểu Du đâu rồi?"
"Xem ra vẫn chưa ra khỏi điện chính."
Đưa lại cái rìu cho Tiền Nhạc Hỉ, Dương Kiến Tu nói: "Tôi đi tìm cậu ấy."
Trong sảnh chính, Tiểu Du nhặt một mảnh sứ lên, rồi lại cầm một mảnh khác lên.
Dương Kiến Tu bước vào, đột nhiên cậu cau mày chạy tới, gạt phăng đi những mảnh sứ Tiểu Du vừa nhặt được, mắng: "Kiếm chuyện à? Cậu chưa đọc bản báo cáo sao. Vào ngày 18 tháng 8, Phó Chủ tịch Lâm đã có bài phát biểu tại "Hội nghị GM chào đón văn hóa", kêu gọi những người lính HW "đập tan tất cả những ý tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ của tất cả giai cấp tầng lớp bóc lột".
Tiểu Du nhìn những mảnh sứ vỡ bị Dương Kiến Tu gạt xuống đất, lòng nặng trĩu: "Cậu có biết cái đĩa này thuộc triều đại nào không? Cậu có biết giá trị khảo cổ của nó không?”
"Tôi không quan tâm nó thuộc triều đại nào, có giá trị khảo cổ ra sao, nếu đã là đồ cũ, chúng ta sẽ đập vụn..." Tiểu Du nghiến răng: "Món này ở chợ đen có thể bán được ít nhất là 5 tệ đó."
Dương Kiến Tu há hốc miệng, choáng váng: "Cậu, cậu nói cái đĩa vỡ này có thể bán với giá 5 tệ lận sao?”
"Ù”". Lúc này Tiểu Du cuối cùng cũng hiểu được lời chú và ông nội ngày xưa nói, di vật văn hóa là vô giá nhưng cũng rất có giá.
Chúng vô giá vì được bao bọc trong dòng chảy lịch sử, chứng kiến diễn biến lịch sử theo thời gian, qua đó hiểu được sự hưng thịnh, suy tàn của thời đại, đời sống nhân dân, di sản văn hóa. Còn có giá là vì những kẻ đầu cơ thấy được đồng tiền và lợi ích đằng sau cái vẻ đẹp độc nhất vô nhị của chúng.
Dương Kiến Tu hít một hơi thật sâu, cậu đá đá những mảnh vỡ của chiếc lư dưới chân: "Còn cái lư bị vỡ này thì sao?”
Mấy cái giá trị niên đại gì đó câu không hiểu lắm, nhưng giá cao quá cậu cũng chả mua nổi đâu, Tiểu Du tùy ý đánh giá: "7 tệ". Nói xong lại chỉ tay về cái bàn thờ bị người ta đập phá lại còn muốn mang đi đốt lúc nãy: "10 tệ".
Dương Kiến Tu ôm ngực, ôi đau lòng quá, mẹ nó, đều là tiền cả!!!
Mấy ngày qua cho dù xem thấy gì ngon, chơi cái gì vui, Tiểu Du cũng sẽ mua một phần và gửi về cho gia đình. Dương Kiến Tu nói không ghen tị sẽ là nói dối. Nhưng trong gia đình cậu chỉ có ba là nông dân chính thức duy nhất, tiền lương mỗi tháng kiếm được 100 tệ dùng để nuôi cả gia đình mười người. Bà nội cần thuốc, anh trai cả muốn lấy vợ, chị hai muốn lấy chồng, có cái nào là không cần đến tiên đâu cơ chứ. Trước khi cậu lên đường, mẹ cậu đã cắn răng đưa 5 tệ và hai phiếu thực phẩm cho cậu. Hôm qua còn mua một túi hạt hướng dương 20 xu và cho anh họ mượn giường. Cậu đau lòng cố ăn thêm một bát cơm tối, rồi lại ăn đến nỗi bụng căng cứng, đau quẳn quại không thôi tới nửa đêm mới ngủ được.
Nếu như bây giờ, nếu như bây giờ... Dương Kiến Tu đảo mắt, rồi lại nhìn vào mắt Tiểu Du, như thể cậu đang nhìn thấy một vị Thần Tài vậy.
"Tiểu Du à -" Tiểu Du cảnh giác lùi lại, xoa xoa cổ tay lộ ra ngoài: "Đừng nghĩ vậy, tôi nói những điều này chỉ để nói với cậu rằng chúng không rẻ tiên như cậu nói đâu..."
"Này này, anh hiểu mà, anh biết cậu đau lòng khi nhìn thấy chúng bị đập vỡ, anh cũng cảm thấy đau lòng giống cậu này. Hay bây giờ cậu xem thế này đi, anh sẽ đi tìm đồ vật, giá cả món đó thế nào thì do cậu tính toán."
"Không được". Tiểu Du lắc đầu: "Tôi khuyên cậu đừng động tay động chân nữa, hoàn cảnh thế này, đừng ôm bất kỳ hy vọng nào..."
"Vậy tại sao cậu lại nhặt chúng?”. Dương Kiến Tu ngắt lời Tiểu Du, cười như không cười nhìn cậu: "Đừng nói là cậu nhặt về để chơi đấy nhé, tôi đây không tin lời cậu đâu!"
"Tôi đã đọc qua sách vở, nhưng chưa nhìn thấy bất kỳ cổ vật nào, đó chỉ là tò mò thôi.
Dương Kiến Tu nghẹn họng, biết rõ cậu không thành thật, nhưng chỉ đành kiên nhẫn dỗ dành, thuyết phục.
Dương Kiến Tu vươn tay ra, khoác lên vai cậu: "Cậu nha, anh trai cậu nghèo lắm đó...
Tiểu Du xòe tay ra đưa cho cậu ta 2 tệ.
Trở lại trường học, Dương Kiến Tu tránh né mọi người, đưa cho Tiểu Du một bức tượng Phật bằng đồng nhỏ bằng lòng bàn tay.
Tiểu Du đánh giá niên đại, rồi đưa thêm 1 tệ nữa cho cậu.
Hôm sau, bốn người rời khỏi tỉnh Cát, đi tỉnh Liêu.
Khi họ đến nơi, cũng không quá vội vàng, Tiểu Du đưa họ đến cửa hàng bách hóa mua giấy, bút và sơn.
Tìm nơi ở trọ và làm lại thẻ sinh viên.
Tem và chữ ký trên đó đều do Tiểu Du vẽ tay, thư giới thiệu cũng vậy. ...