Chương 679: Hợp nhất (5)
Chương 679: Hợp nhất (5)Chương 679: Hợp nhất (5)
Hòa Huyên phấn khích cười toe toét với Tô Mai: "Mẹ thật tuyệt vời!"
Triệu Khác vỗ nhẹ lên trán con gái: "Ba ba làm gì có ngủ ngáy đâu cơ chứ?"
Ánh mắt Hòa Huyên mang theo vẻ khủng hoảng: "Ba."
Tô Mai khẽ thở dài, nhìn về phía Triệu Khác nói: "Học cái tính gió chiêu nào theo chiều ấy từ ai đấy?"
Triệu Khác cười nói: "Cái này không gọi là gió chiều nào theo chiều ấy, mà là thông minh. Hòa Huyên của ba mẹ thông minh ghê."
"Ưm." Hòa Huyên nới lỏng núm vú giả, gật đầu đồng ý: "Thông minhl"
Tô Mai liếc nhìn hai cha con rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Giờ này, chắc Tiểu Du đã đến Băng Thành rồi nhỉ?"
"Mấy giờ rồi?"
"Mười một giờ rưỡi."
"Sắp đến nơi rồi."...
Tiểu Du cùng những người khác đang ngôi trên tàu chậm. Khi tàu đến Băng Thành thì trời cũng vừa sáng, một số học sinh xuống xe, có cả những học sinh đến từ Băng Thành mang theo cờ đội đỏ tươi, họ đeo tay nải trên lưng, trong miệng vang lên những khúc ca cách mạng.
"Mình vừa nhìn thấy vài đứa lớp hai tách đội xuống xe rồi." Tiền Nhạc Hỉ mang theo nước uống trở vê: "Chúng ta không phải xuống xe ở đây sao?
Tiểu Du ngồi dưới đất, bật đèn pin lên rồi lật xem bản đồ trong tay, nói: "Xuống thì dễ nhưng lên lại tàu thì khó."
Sau khi ra ngoài mới biết trong đoàn có bao nhiêu học sinh.
"Bất kể là lúc về là đi về phía nam hay phía bắc, đều nhất định phải đi qua Băng Thành, muốn tham quan chỗ này vẫn còn cơ hội, đừng nóng vội." Tiểu Du bình tĩnh nói: "Chiều mai sẽ đến Cát Tỉnh, chúng ta sẽ xuống tàu ở chỗ đó, tìm một nơi nghỉ ngơi thật tốt và ăn một chút gì đó thật ngon."
Cả đám bọn họ bước ra đời chính là để mở mang kiến thức, cho nên không thể để cơ thể bị suy nhược được.
Vài người rất tin tưởng Tiểu Du nên liền gật đầu khi nghe thấy vậy, họ lấy hộp cơm ra và rót nước cho từng người, sau đó cùng nhau nhấm nháp hai cái bánh ngô.
Đống vali để dưới gầm ghế, nhưng xung quanh chật ních người đến nỗi không thể kéo ra được, cho nên bọn họ cũng không thèm đoái hoài gì đến, có chỗ để là may lắm rồi.
Ăn xong bánh ngô, Dương Kiến Tu thở phào nhẹ nhõm: "May mà dì Tô mua tạm cho chúng ta một túi bánh ngô mang theo bên người, chứ nếu không chắc là ..." Dương Kiến Tu liếc nhìn đám bạn học đang âm thầm nuốt nước bọt, bèn nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Như bọn họ chắc chết mất."
Tiểu Du đếm số bánh còn lại, thế này thì miễn cưỡng có thể đưa cho hai ba người nữa.
Nhưng mà nhiều người thế này biết đưa ai bây giờ.
Sau khi suy nghĩ, Tiểu Du đưa cho Dương Kiến Tu ba cái bánh ngô, rồi chỉ về phía cô giáo đang ngồi xổm ở cửa.
Từ lúc lên xe đến giờ, Tiểu Du chưa từng thấy cô giáo uống một ngụm nước nào, thậm chí cô ấy cũng không dám uống. Nghe nói hoàn cảnh gia đình của cô ấy không được tốt lắm, một người làm mà tận mấy người ăn, nghĩ tới hình như cô cũng chẳng mang theo đồ ăn.
Dương Kiến Tu hiểu ra, giấu cái túi bánh ngô vào áo, chen qua đám đông, nhét vào tay cô giáo rồi quay lại. Họ của cô giáo là Ngô, tên cô là Ngô Vũ Yên, cô ấy vừa mới tốt nghiệp năm ngoái và đã gắn bó với họ từ những ngày đầu tiên học trung học.
Cô giáo bất ngờ khi được học sinh nhét đồ ăn vào người, nói cô không cảm động sao được. Nhưng vì là một giáo viên, cô sao có thể nhận thức ăn của học trò chứ.
Cô quay đầu đưa túi bánh lại và bày tỏ lòng cảm ơn với đám học trò của mình.
Dương Kiến Tu nhận lấy, nhét một miếng thật to vào miệng, vừa nhún vai vừa nhai trước mặt Tiểu Du.
Tiền Nhạc Hỉ và Hà Khánh Sinh nhìn nhau, rồi mỗi người cũng nhận lấy một miếng từ tay Dương Kiến Tu.
Tiểu Du trừng mắt nhìn ba người họ, cất bản đồ đi, ôm lấy cái túi vải rồi dựa vào người Dương Kiến Tu mà ngủ.
Khi đến Cát Tỉnh vào chiêu hôm sau, bọn họ chào cô giáo Ngô rồi mang hành lý của mình xuống xe.
Vì Tiểu Du là đứa nhỏ nhất trong lớp nên Ngô Vũ Yên vẫn lo lắng khuyên nhủ: "Em đừng nóng vội, đợi một chút rồi đi cùng với các bạn nhé."
Rốt cuộc rời khỏi cha mẹ, không cần phải đi học, bốn người bọn họ chỉ cảm thấy trời đất bao la, làm sao có thể chịu đựng bị giáo viên quản lý chứ? Dương Kiến Tu vỗ ngực đảm bảo, nhưng vẫn không thuyết phục được Ngô Vũ Yên. Cuối cùng cô giáo vì quá bận rộn nên cũng không để ý bốn người kia đã thành công rời khỏi đội cùng với thẻ sinh viên và giấy giới thiệu. Sợ gặp phải thây cô hoặc bạn cùng lớp, cả bốn người không chọn nhà nghỉ cạnh ga tàu mà nhờ người qua đường bắt nhờ xe buýt đến Đại học Cát Tỉnh, sống trong ký túc xá.
Sau khi cất gọn xong xuôi hành lý, bốn người lên văn phòng hỏi giáo viên mượn điện thoại để gọi vê nhà báo an toàn, sau đó cùng nhau xuống căn tin ăn cơm ngon lành. Ban ngày, cả bốn người cùng nhau đi thăm quan cảnh đẹp, thư viện, rạp chiếu phim hoặc đi chỗ nào đó vui chơi, buổi tối thì lắng nghe mấy cuộc bàn luận viển vông của đám sinh viên đại học hoặc tham gia những bữa tiệc khiêu vũ mà họ tổ chức. Đám trẻ vui vẻ đến quên cả trời đất, còn không biết là giờ nào ngày nào nữa.