Chương 678: Hợp nhất (4)
Chương 678: Hợp nhất (4)Chương 678: Hợp nhất (4)
Không dễ gì mới có thể hội hợp với đại bộ đội thì lại bị đám đông xô đẩy chen lấn, đám trẻ con buộc phải lên xe, có mười người khác chen lấn tới thì bị Triệu Khác, Dương Tràng Trường nhét qua cửa sổ.
Tô Mai ôm Hòa Huyên đứng đẳng xa, khi tàu bắt đầu chạy chậm, vừa nãy nhón mỏi cả chân ráng nhìn qua cửa sổ, cô thấy lối đi trong tàu chật cứng cả người, có đi vệ sinh thôi cũng vô cùng khó khăn.
Có rất nhiều người vẫn chưa chen được lên tàu đang tụ tập trước sân ga, họ nhảy điệu chữ "8" theo nhịp ba hai như thể họ vẫn chưa bước ra từ cái chỗ náo nhiệt lúc nãy.
"Đồng chí Tô." Dương Tràng Trường cùng Triệu Khác đi về phía cô: "Đi thôi, chúng ta tìm một nhà hàng ăn chút gì đi."
Tô Mai gật đầu, đoàn người bước ra khỏi ga tàu, lần lượt tìm mấy quán cơm bình dân. Bây giờ đừng nói đến cơm mà ngay cả nước nóng cũng chả có, nguyên liệu tồn kho đều đã được nấu và ăn sạch sành sanh cả rồi.
Cuối cùng, mọi người đến hợp tác xã cung ứng mua vài túi đồ ăn vặt, mỗi người ăn tạm hai miếng lót dạ, lại xin thêm ít nước nóng để pha sữa cho Hòa Huyên.
Xe đi đến trước nông trường, Dương Tràng Trường mời vợ chồng cô cùng dẫn theo Hòa Huyên về nhà ăn cơm, hai người nhìn sắc trời đã tối nên không dám ở lại, họ đến bưu điện lấy hàng từ các nơi gửi về, tiện thể tìm nước nóng và đổ đầy bình sữa cho Hòa Huyên, sau đó lái xe vê nhà.
Khi về đến nhà thì trời đã tối.
Hòa Huyên vừa nhìn thấy ba người già trong nhà đi đến liền ôm bụng kêu đói, họ liền quay xung quanh con bé, ai cũng rất thương, rất đau lòng cho nó cả.
Ông Cố hét phải cẩn thận khi ôm con bé lên, dì Trà lấy khăn ướt lau mặt và tay cho nó, sư phụ Uông thì mang canh trứng gà cho nó ăn.
Triệu Khác xách gói hàng vào nhà, Tô Mai cầm chổi quét bụi bặm bám trên người, tiếp đó đi rửa mặt rồi ra phía sau dọn cơm.
Cả ba người trong nhà đều chưa ăn gì cả, họ vẫn đang đợi mọi người trở về.
Sau bữa ăn, Tô Mai lấy ra quyển sách HB cho ba người đọc, cho họ ghi nhanh vài câu đơn giản, cô cũng lấy huy hiệu ra và bảo họ ngày mai phải cài vào ngực.
Khi Hòa Huyên đã ăn uống no nê, con bé vui vẻ biểu diễn điệu nhảy chữ "Trung" mà nó đã học được khi tới Giai thị.
Trong miệng cứ ậm ừ mấy câu "Đem trái tim cho người”, còn tay chân thì run như cầy sấy.
Cả ba người già ngồi nghe rất thấp thỏm, nhưng họ vẫn không ngừng vỗ tay khen ngợi "Hay lắm".
Được sự động viên, Hòa Huyên ngày càng hào hứng, nó đỡ lấy cánh tay của ông Cố, giơ hai tay lên và hát: "Trái tim cho bạn, trái tim cho bạn..."
Triệu Khác thu dọn xong phòng bếp, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, thấy dáng vẻ buồn cười của nó liền hỏi: "Hòa Huyên có biết trái tim ở đâu không nè?"
Hòa Huyên võ vỗ cái bụng: "Ở đây nè."
Tô Mai ngạc nhiên: "Đó không phải là dưa hấu sao?"
Hòa Huyên thả cái chân nhỏ xuống, mơ hồ nói: "Muốn ăn cơ."
Triệu Khác không nói hai lời liền xoay người đi hái dưa trong vườn nhà.
Sư phụ Uông đưa anh một con dao và đưa Hòa Huyên một chiếc thìa nhỏ.
Hậu quả của việc ăn dưa hấu chính là đêm đó Hòa Huyên đã tè dâm.
Tô Mai đã quá quen với việc tè dâm của con bé, cô đưa tay sờ rất lâu nhưng tay cô thì đã ướt mà lại không thấy người đâu. Lúc bật đèn lên, cô thấy con bé đang nằm trên ngực ba nó ngáy ngủ ngon lành.
Tô Mai cẩn thận rút cái ga bị ướt ra đặt dưới giường, sau đó mở tủ lấy tấm ga khác.
Triệu Khác bị cô đánh thức, anh vươn tay che mắt cho khỏi bị trá bởi bóng đèn, uể oải nói: "Sao lại đổi ga vậy?"
"Con gái anh tè dầm rồi."
Cơ thể nhỏ bé của Hòa Huyên liền cứng lại, nó lấy cái hai tay che lỗ tai lại.
Triệu Khác cảm giác được con bé động đậy, anh hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn đứa tiểu quỷ đang giả bộ ngủ trên ngực mình, không khỏi bật cười: "Hòa Huyên, con chưa ngủ sao?"
Hòa Huyên đáp lại trong tiềm thức: "Ngủ rồi."
"Ồ”" Triệu Khác nhướng mày: "Vậy bây giờ ai đang nói chuyện với ba đấy?"
"Con."
"Con là ai?"
"Là tâm can bảo bối của ba."
"Haha ..." Triệu Khác bật cười trước vẻ bê ngoài dễ thương của con bé, anh ôm con bé dậy, nói Tô Mai lấy một chiếc váy ngủ mới thay cho cái cũ đã ướt.
Tô Mai liếc nhìn cái áo ba lỗ của Triệu Khác, viên áo đã ướt, thế là cô cũng tiện tay lấy luôn cho anh một cái áo khác.
Hai ba con cùng thay quần áo, Tô Mai đi rửa tay, cầm đồng hồ trên bàn trang điểm lên xem, sau đó đi pha nửa bình sữa cho Hòa Huyên.
Tô Mai đưa bình sữa cho Hòa Huyên, ngồi xuống bên cạnh giường rồi véo mũi con bé: "Mẹ thấy lạ sao hôm nay con lại ngáy, thì ra là đang giả vờ ngủ."
"Ba." Hòa Huyên nói, một tay ôm bình sữa, tay kia học lấy dáng vẻ ngái ngủ của Triệu Khác: 'Khò khò...' "Còn bắt chước ba con sao?" "Ưm' Hòa Huyên bú sữa, tự đắc nâng cằm lên: "Thông minh." "Đúng rồi, Hòa Huyên của ba mẹ rất thông minh nha."