Chương 677: Hợp nhất (3)
Chương 677: Hợp nhất (3)Chương 677: Hợp nhất (3)
Tô Mai mở ví nhìn, có một tờ phiếu thịt: "Được rồi, đi ăn ngon thôi."
Triệu Khác đợi bốn đứa trẻ leo lên xe rồi quay đầu xe hướng về phía khách sạn bình dân gần trạm nhà ga.
Còn chưa đến nơi đã thấy rất đông sinh viên tập trung trước khách sạn, đeo khăn quàng đỏ và huy hiệu ZX, xếp thành hàng theo chữ "Trung" (48).
Đặt tay trên ngực, mọi người cùng nhau hát: "M kính yêu... Chúng ta có biết bao lời tri ân đối với ngài" Tiếp đó, đặt hai tay lên má, ngước nhìn lên trời, những ngón tay như tỏa sáng rực rỡ: "Biết bao khúc ca hào hùng chúng ta muốn hát cho ngài..."
Trước mặt có quá nhiều người nên không tài nào chen qua được. Hơn nữa, nhìn số lượng người đông như thế này, tiệm cơm do nhà nước kinh doanh chưa chắc đã còn cơm.
Triệu Khác vừa định quay đầu xe, phía sau lại có thêm một đoàn mấy nghìn người kéo tới, bọn họ cũng nhảy điệu chữ "Trung", múa hát tưng bừng, cuồng nhiệt phấn khích vô cùng.
Lúc này đã thật sự không thể nào di chuyển được nữa rồi.
Hòa Huyên dáo dác nhìn trái nhìn phải, rôi cũng bắt chước làm ra dấu: "Trái tim cho người...'
"Đó không chỉ là một trái tim dành cho người, mà là hàng triệu trái tim đỏ, dành tặng cho người." Tiểu Du đứng lên nói, hai tay đặt hình trái tim trước ngực, nhảy bằng một chân, chân kia liên tục đá, hai tay tạo hình hình trái tim đưa lên trên và sang phải: "Hàng triệu trái tim đỏ, dành tặng cho người..."
Hòa Huyên "Ồ" lên, ngạc nhiên nhìn Tiểu Du, sau đó vỗ tay "papa" đầy tán thưởng: "Hay!" Tô Mai không đành lòng nhìn thẳng nữa nên đành nhắm mắt lại.
"Mẹ." Tiểu Du và Dương Kiến Tu nhảy ra khỏi xe, theo sự di chuyển của mọi người, chúng vừa nhảy vừa nói với Tô Mai còn đang ngồi ôm Tiểu Huyên trong xe. : "Mau chóng ghi nhớ lại để về nhà còn tập luyện nữa, mỗi ngày sáng trưa tối mang ra cùng người trong trấn nhảy vài lần, điệu múa chữ "Trung" này, mọi người đều phải biết."
Triệu Khác cẩn thận đỗ xe bên đường, anh đến đón con gái, nhìn thấy Tô Mai thì liền cười: "Học đi, coi như nhân tiện tập thể dục luôn."
Trong lúc nói, ngày càng có nhiều người tụ tập, một số đến từ nhà ga xe lửa, bến xe buýt, một số đến từ các trấn khác nhau, hàng xe nối tiếp nhau, có gần 10. 000 người đang phô trương thanh thế khác nhau, khí thế oai hùng, tinh thân mọi người đều vô cùng phấn khích, đối với người ở Giai thị mà nói, đây là điều xưa nay chưa từng có.
Tô Mai và Triệu Khác chưa bao giờ trải nghiệm tình huống thế này. Tập trung cả đám ở nơi đó nhưng lại không có hứng thú chút nào, nhưng ai có thể giữ nổi bọn trẻ con chứ?
"Ba, xuống ...' Hòa Huyên la lên muốn anh để con bé xuống, nó rất muốn học theo.
Vẫn còn chỗ để chen chân vào, cũng may mép xe rộng, Triệu Khác đỡ nó đứng trên đó, cẩn thận mở rộng tay bảo vệ con.
Hòa Huyền run run tay chân, ậm ừ hát theo vài câu: "Trái tim... trái tim cho bạn..."
"Em hát không đúng, nhảy cũng sai rồi..." Có học sinh đi qua, sửa lỗi.
Hòa Huyên dừng động tác huơ tay chân, nhìn về phía bên kia, chỉ vào huy hiệu trên ngực: 'Lệch'.
Cô gái mười lăm, mười sáu tuổi cúi đầu nhìn, sắc mặt tái mét. Trong lúc đang nhảy, cánh tay cọ vào huy hiệu làm nó lệch khỏi vị trí.
Tô Mai biết người nọ đang cố gắng tỏ ra chăm chỉ tích cực, nhưng không muốn nhảy nhót thì lên mạng tìm thôi. Cô vội nhảy xuống phía trước xe, ra hiệu cho cô bé mau đi qua.
Cô gái run run sửa lại huy hiệu, mím môi cảm ơn Tô Mai rồi lao vào đám đông, theo dòng người tiến về phía trước.
Hòa Huyên quay đầu lại liền quên ngay, lại ngâm nga và nhảy theo bài hát của mọi người.
Tô Mai đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã mười một giờ chín phút rồi, đã đến giờ này rồi thì đừng nghĩ gì đến chuyện ăn uống gì nữa. Đông người như vậy, lát nữa lên tàu sẽ rất khó được ăn uống. Trước mắt cô nên kiếm cái gì đó cho bọn trẻ ăn cái đã.
Nhìn xung quanh thấy có khu dân cư gần đó, sau khi nói với Triệu Khác, Tô Mai cầm theo ví tiền rồi đi vào ngõ hẻm, mua hơn chục cái bánh ngô từ những người dân đang đứng ở cửa theo dõi sự náo nhiệt của đám đông.
Cầm theo túi vải quay về, Tô Mai xách hành lý của Tiểu Du lên xe, giục: "Đi thôi, sắp 11 rưỡi rồi."
"Tiểu Du, Kiến Tu, Lạc Hỷ, Khánh Sinh, mau đi thôi." Triệu Khác la lớn trong đám đông, anh vươn tay bế Hòa Huyên đặt trên vai rồi nói với con bé: "Tiểu Huyên ôm đầu ba nhé."
Hòa Huyên đã chơi trò này với ba mình rất nhiều lân, nghe vậy nó liên nắm lấy hai tay của Triệu Khác, hai cái chân nhỏ đung đưa qua lại: "Hay yal"
Tô Mai nhìn thấy vậy liền cười: "Phải lấy thêm một cái roi nhỏ cho con gái mới được."
Triệu Khác liếc mắt nhìn cô, cất tay quay và chìa khóa xe đi, thu dọn hành lý cồng kềnh của ba đứa Dương Kiến Tu, anh nói: "Đi thôi." Tiểu Du cụt hứng đợi những người khác lau xong mồ hôi trên trán, thu dọn đống hành lý còn lại, rồi cũng vội vàng đi theo sau. Dòng người ùa về quá đông đúc nên thật sự rất khó đi.