Chương 676: Hợp nhất (2)
Chương 676: Hợp nhất (2)Chương 676: Hợp nhất (2)
Sợ thằng bé không thể giấu kỹ, dì Trà đã tự mình lấy ví và sắp đồ cho nó.
Thằng nhỏ cũng chả thua gì ba đứa anh trên tuổi, chúng nó đã rời khỏi nhà từ lâu, đi theo các thầy cô hướng dẫn khắp nơi, cho nên thu nhận được rất nhiều kiến thức và sự gan dạ.
Lần đầu tiên ra ngoài cũng phải đi ít nhất mấy tháng, còn chưa biết điểm đến cụ thể, làm sao mà người nhà không lo lắng cho được.
Ông Cố mở hộp thuốc ra, lấy từng lọ thuốc thường dùng cho vào túi vải rồi đưa cho dì Trà.
Tô Mai bế Hòa Huyên làm tám bánh xe bằng gỗ và hai cái đòn bẩy, rồi sắp xếp chúng vào hai cái hộp mây cho thằng bé.
Buổi tối khi Triệu Khác trở lại, anh đưa một chồng giấy giới thiệu trống có đóng dấu cho cậu bé, để phòng trường hợp mất thẻ học sinh hoặc bị tách khỏi trường thì có thể dựa vào nó để tìm đường.
"Khi đến nơi, nhớ điện thoại về báo an toàn nhé." Triệu Khác không quá lo lắng, mặc dù Tiểu Du chưa bao giờ ra ngoài rèn luyện, nhưng từ một tuổi nó đã rèn luyện với anh rồi, người bình thường khó quản thúc nó lắm. Yêu cầu như vậy chỉ để cho vợ và ông Cố an tâm thôi.
Sau khi nhận được giấy giới thiệu trống, Tiểu Du đồng ý: "Dạ."
Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng vì chuyện điện thoại này mà lại gây ra nhiều chuyện tréo ngoe đến vậy.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Khác xin nghỉ phép, anh lái chiếc xe kéo chở Tô Mai và con gái nhỏ đưa Tiểu Du đến trường trung học để tham gia cùng mọi người. Cùng đi với họ có em trai của Tiền Lạc Thủy là Tiên Nhạc Hỉ, và cháu trai nhà Hà San, Hà Khánh Sinh. Dương Kiến Tu, con trai của Dương Tràng Trường đã cầm sẵn hành lý đợi ở bên đường từ lâu. Khi thấy họ đến, cậu thả đồ đạc rồi chạy vụt đến, bám lấy phía sau trèo lên khung xe.
"Dì Tô, Hòa Huyên." Dương Kiến Tu giơ tay chào hai mẹ con, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Du, huých huých vào tay cậu bé: "Ba cậu lái xe tới, có phải tính đưa chúng ta tới Giai thị ngồi xe lửa phải không?”
"Không phải hiệu trưởng hỏi mượn ba mình xe tải công nông sao?”
"Năm mươi người trên một chiếc xe, chen chúc muốn chết."
Tiểu Du trợn mắt nhìn nó: "Cho vừa lòng nhé."
Hòa Huyên nhìn chằm chằm chiếc huy hiệu MZX trên ngực của anh mình, vươn tay đưa bông hoa dại mà Tiểu Du đã hái bên đường cho nó ra: "Đổi."
Dương Kiến Tu bứt cành hoa rồi vê lại: "Đổi cái gì?" Cậu chơi rất thân với Tiểu Du, một nửa kì nghỉ hè cậu đều dành để sang chơi nhà Tô Mai, cho nên cậu biết Hòa Huyên không phải là đứa nhỏ tâm thường.
Hòa Huyên chỉ vào huy hiệu trên ngực cậu: "Muốn."
Dương Kiến Tu đưa tay tháo huy hiệu xuống rồi ghim vào áo cho nó: 'Dì Tô, bây giờ ai cũng đeo huy hiệu MZX. Gia đình nào cũng phải có sách HB, đi đâu cũng phải nói danh ngôn. Mọi người có muốn đến hiệu sách Giai thị mua một cuốn HB và mấy cái huy hiệu không?”
Tô Mai nhìn Tiểu Du: "Con đã mang theo sách HB và huy hiệu chưa? Nếu chưa, chúng ta đến hiệu sách mua vài bộ nhé."
Tiểu Du muốn nói nó đã thuộc hết toàn bộ nội dung trong cuốn sách HB rồi, Dương Kiến Tu thì che miệng cười: "Không có, cậu ấy cái gì cũng không có."
Tô Mai mỉm cười: "Triệu cục trưởng, chúng ta đi Giai thị được chưa nào?”
"Được thôi." Triệu Khác dừng xe, quay đầu hỏi Dương Kiến Tu: "Mấy giờ tàu đến." "12 giờ trưa.
Triệu Khác giơ cổ tay nhìn đồng hồ. Bây giờ mới 6 giờ sáng, chạy bốn tiếng tới Giai thị cũng chỉ mới mười giờ, dư ra hơn một tiếng đủ để mua rất nhiều thứ: "Nói với giáo viên của con, chúng ta sẽ đi trước, và sẽ gặp họ ở lối vào ga xe lửa lúc 11 rưỡi nhé."
Dương Kiến Tu reo hò, kéo Tiểu Du nhảy ra khỏi xe, chạy đến nói tạm biệt với cô giáo, rồi mang theo hành lý. Tiền Nhạc Hỉ và Hà Khánh Sinh cũng nhảy ra khỏi xe để giúp đỡ.
Khi vừa đến Giai thị, bầu không khí lập tức thay đổi, mọi người đều đeo huy hiệu, gặp nhau chào hỏi liền mở miệng nói danh ngôn trước.
Khi chiếc xe chạy đến cửa hiệu sách, Tiểu Du cầm lấy tờ tiền rồi cùng Dương Kiến Tu bước vào trong mua hơn hai mươi cuốn sách HB và hơn 100 huy hiệu.
Cái đống này là chuẩn bị cho những người trong trấn.
Tô Mai lấy ra sáu cái huy hiệu, tự mình đeo một cái, đưa Triệu Khác đeo một cái, còn bốn cái kia đưa cho đám trẻ con Tiểu Du. Sau đó lấy ra một cuốn sách HB, lật nhanh một trang, viết ra một số câu kinh điển lên đó, đồng thời cùng Triệu Khác trao đổi qua lại.
Sau khi thu dọn đồ đạc lên xe, Tô Mai sờ cái bụng nhỏ của Hòa Huyên: "Đói bụng không nào?" Ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ, cô gái nhỏ chỉ ăn có hai miếng bánh ngọt và uống vài ngụm nước nóng.
"Đói." Hòa Huyên bĩu môi một cách khó chịu: "Muốn ngon miệng."
Con bé con lại nhớ tới món thịt kho tàu nữa rồi.