Chương 697: Cứu trợ (5)
Chương 697: Cứu trợ (5)Chương 697: Cứu trợ (5)
Tay của Trương Ninh đang sửa lại mép chăn hơi dừng lại, cúi thấp đầu xuống.
Vương Tuấn than nhẹ một tiếng buông chén muỗng xuống, duỗi tay bế con gái rượu lên đặt ngồi ở trên đầu gối của mình, nắm lấy tay của mẹ và vợ: "Đừng nói cái gì mà liên lụy hay không liên lụy, người một nhà bình yên là quan trọng nhất."
"Cốc cốc..."
Mấy người giật mình, đồng thời nhìn về phía cửa gỗ màu vàng nhạt.
"Là tôi. Mạnh Tử Hành đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng cái ấm sành: "Hiệu trưởng Thái hầm một nồi canh gà, cô ấy mang thai nên ban đêm không thể đi đường núi, cho nên bảo tôi mang đến, mau cầm chén."
Sau khi đưa sang bên này, anh ấy còn phải nhanh chân đến thăm viện trưởng trước nữa.
Vương Tuấn cầm cái chén nhỏ đưa cho anh ấy: "Ngày mai đừng tới..."
Mạnh Tử Hành không đợi anh ấy nói hết câu, đã trợn mắt lên nhìn anh: "Lời này mỗi ngày anh không nói một lần, miệng anh sẽ ngứa à?"
Vương Tuấn bật cười: "Lần này là nói thật, chúng tôi nhận được thông báo được thả đi, ngày mai thu dọn đồ đạc, ngày kia sẽ đi."
Mạnh Tử Hành ngạc nhiên, buông chén xuống: "Làm sao, cho tôi xem."
Vương Tuấn cười đưa cho anh ấy, sau đó chỉ chỉ vào địa chỉ phía trên: "Cái này yên tâm rồi chứ? Tôi nghe viên cảnh vệ của tư lệnh Giang nói, tôi cùng viện trưởng trước, bộ trưởng Diệp đều được đưa đến địa phương này."
"Làm sao Triệu Khác lại biết mọi người đã xảy ra chuyện? AI" Giống như nghĩ đến cái gì đó, Mạnh Tử Hành bỗng nhiên đánh lên trán một cái: "Tiểu Dul"
"Ừ, buổi sáng bé ở cổng lớn nhìn thấy cậu bé, chắc là vậy." "Tôi còn nói anh ấy tại sao không hỏi một tiếng một chút tình huống của mọi người, thì ra đã sớm biết rồi. Đứa nhỏ này!"
"Người đâu rồi? Còn ở nhà của anh không?"
"Vẫn còn ở đó, nói muốn ở vài ngày, chắc là lo lắng cho mọi người. Đợi chút về nhà, tôi nói với thằng bé một tiếng."
"Ừ, thay tôi cảm ơn cậu ấy."
Mạnh Tử Hành gật gật đầu, đưa thông báo lại cho anh ấy, mở cái ấm sành ra, sau đó rót đầy một tô canh nhiều thịt cho một nhà bốn người: "Tôi đi thăm viện trưởng trước đây."
Vương Tuấn xua xua tay với anh ấy.
Viện trưởng trước bị đưa đến phòng lò hơi ở phía sau, Mạnh Tử Hành qua đó, chính ủy Tống vừa mới vừa tặng đồ đi ra.
Hai người ở trong viện giao lưu một ít tin tức, chính ủy Tống nhịn không được thở dài: "Triệu Khác làm việc vẫn luôn sạch sẽ lưu loát như vậy!"
"Ai nói không phải đâu." Mạnh Tử Hành đặt ấm sành ở trên thạch đài bên bồn hoa, rút một điếu thuốc cho ông ấy, sau đó cũng tự châm lửa: "Lúc trước còn sợ anh ấy đi đến một địa phương nhỏ đột ngột như vậy sẽ choáng váng, hiện tại xem ra, chúng ta lo lắng vô ích rồi."
Dương Đồng Quang chậm rì rì bước tới, nghe được lời này, bật cười nói: "Mọi người đều là cộng sự của anh ấy nhiều năm như vậy, còn không hiểu anh ấy sao? Người nọ đặt ở chỗ nào cũng đều là một nhân tài, phía trên rất coi trọng đó."
Mạnh Tử Hành ném điếu thuốc cho anh ấy: "Sao anh cũng tới đây vậy?"
Dương Đồng Quang cầm lấy điếu thuốc, sắc mặt lạnh lùng: "Mới từ chỗ bộ trưởng Diệp lại đây, nghe ông ấy nói vợ con của viện trưởng trước cắt đứt quan hệ với ông ấy, tôi không yên tâm nên lại đây xem thử."
Tham gia quân ngũ làm sao có thể không bị thương, đặc biệt là anh ấy còn dẫn dắt đội đặc chiến, hai năm trở lại đây không ít lần giao tiếp cùng với vị viện trưởng trước đức cao vọng trọng này.
Mạnh Tử Hành còn không biết việc này, nghe vậy không khỏi nhìn vê phía chính ủy Tống.
Chính ủy Tống nhìn anh ấy gật gật đầu: "Ngày hôm qua mới đăng báo."
"Súc sinh, không bằng cầm thú mà!" Mạnh Tử Hành cả giận.
Dương Đồng Quang im lặng.
Chính ủy Tống võ vỗ vai của Mạnh Tử Hành: "Đi vào thôi, đừng đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng viện trưởng trước đang khó chịu đó.....
Triệu Khác lo ba nhà tới Thiểm Bắc không thích ứng được, không kiếm được điểm công, hôm sau, liền nhờ Cố Thanh giúp đỡ đổi ít phiếu gạo và nước gửi cho ba Tô.
Trong tay Cố Thanh không có phiếu gạo, nhưng lại có hai tờ phiếu máy giặt tự động.
Hai tờ phiếu máy giặt tự động anh có thể đổi được phiếu gạo cả nước 600 cân, mấy chục cân lương thực tinh, còn lại tất cả đều là lương thực phụ. Cùng ngày đó liền theo địa chỉ Triệu Khác đưa, gửi cho ba Tô.
Xong rồi anh ấy gọi điện thoại cho Triệu Khác: "Chuyện anh nhờ em đã làm xong, cuối năm em có thể qua đó thăm chị Tiểu Mai không?"
Triệu Khác sau khi đay nghiến hàm răng, nói: "Đổi cách nói khác."
"Ha ha, được, xin hỏi anh rể Triệu, cuối năm em có thể qua đó thăm chị Tiểu Mai không?”
"Chỉ cần không sợ lạnh, muốn đến thì cứ đến. Chẳng lẽ anh lại chém hai chân của em, không cho em đến đây à?"
Cố Thanh theo bản năng mà sờ sờ chân của mình: "Nếu anh không nghiến răng nghiến lợi như vậy, em còn xem như anh có vài phần hoan nghênh em..."