Chương 696: Cứu trợ (4)
Chương 696: Cứu trợ (4)Chương 696: Cứu trợ (4)
Cha Tô vừa nghe lời này, trong lòng liền ấm áp và thoải mái giống như là uống nước đường táo đỏ: 'Không cần con tới, để anh cả con đi cùng chúng ta qua đó là được, mấy năm nay thằng cả cũng chưa có gặp lại Tiểu Mai, cũng nhớ con bé lắm."
"Dạ được ạ."
Lại nói chuyện thêm một lát, cha Tô mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.
Mẹ Tô ghé lỗ tai ở bên nghe xong nửa ngày, không nghe được âm thanh của con gái cùng cháu ngoại, vội vàng la lên: "Tại sao không nghe thấy Tiểu Mai cùng Tiểu Huyên nói chuyện thế?"
"Bà cũng không nhìn xem giờ là lúc nào rồi, bây giờ bên kia cũng đã khuya rồi, còn là tháng mười, trời cũng lạnh sắp đóng băng rồi, ban đêm ra cửa lạnh biết bao nhiêu." Cha Tô nói xong, vuốt ve tẩu thuốc dưới tay, xoay người đi ra cửa, gọi thôn trưởng đang nói chuyện cùng anh cả Tô ở trong viện: "Tới đây, nói với ông một chuyện."
Nghe thấy bên phía Triệu Khác nguyện ý tranh thủ cho thôn của bọn họ hai danh ngạch đi tòng quân, thôn trưởng sao lại không muốn, không phải chỉ là cho một nhà một căn hầm trống để ở thôi hay sao.
Thư ký lại đây vừa nghe thấy vậy cũng không có ý kiến, năm trước nếu không phải Triệu Khác cùng chiến hữu của anh kết nối được điện thoại, thôn của bọn họ lúc này vẫn còn chưa có điện thoại mà dùng đâu. Còn có hai năm trước, nếu không phải cha Tô từ phương nam tới, nhắc nhở bọn họ tiết kiệm lương thực, thực hành hệ thống điểm công tác, đừng hoảng sợ báo cáo kết quả, thôn của bọn họ còn không biết có bao nhiêu người chết vì đói nữa.
Lại nói người nhà Triệu Khác cũng nói rất rõ ràng, ba nhà chuyển tới đây thời trẻ đều từng lập nhiều chiến công trên chiến trường, chỉ dựa vào điểm này, bọn họ cũng không thể từ chối chặn người ta ở ngoài cửa được. "Bên cạnh nhà họ Tô không phải còn có mấy cái hầm trú ẩn bỏ không hay sao? Chú..." Thôn trưởng nhìn cha Tô nói: "Chú bảo thằng cả không có việc gì thì qua đó dọn dẹp lại một chút."
Cha Tô nhấc chân lên dùng đế giày dí dí tàn thuốc, nói: 'Được."
Quý Thu Uyển ngồi xe từ hợp tác xã cung ứng trấn trên trở về, xa xa nhìn thấy ba người đang đi ở phía trước, cố gắng đuổi kịp bọn họ sau đó nhảy xuống xe nói: "Cha, mẹ, sao giờ này mọi người còn ra đây đi bộ?”
Anh cả Tô nhận lấy xe đạp từ tay vợ rồi dắt xe cho cô ấy, thấp giọng nói chuyện Triệu Khác nhờ một lần.
Quý Thu Uyển ở trấn trên hiểu biết nhiều thêm một chút về tình hình gân đây, nên trong lòng cứ mãi thấp thỏm, nhưng cũng không có lùi bước: "Vậy đợi chút em đi với anh qua xem thử mấy cái hầm trú ấn bỏ trống kia xem thế nào, bê ngoài chúng ta không thay đổi gì hết, còn bên trong thì sửa sang lại cho đầy đủ chỉnh tề thêm một chút."
Anh cả Tô gật gật đầu.
"Các con đừng đi...' cha Tô không muốn làm con trai con dâu bị dính vào: "Việc này trong nhà ai cũng đừng động, còn có ba và mẹ của hai đứa mà." Hai người bọn họ tuổi cũng không còn nhỏ, nếu như thật sự xảy ra chuyện, cũng không sợ, phúc nên hưởng cũng đã hưởng, cả đời đã thấy đủ.
"Cha, sao cha lại nói như vậy, ngày mai con lại có thể gọi điện thoại cho em gái rồi." Quý Thu Uyển cười nói.
Nhắc tới Tô Mai, cha Tô trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau đầu, thật sự con gái rượu quản quá nhiều, đừng thấy khoảng cách giữa hai người xa, cô biết cả chuyện ông và vợ mình mỗi ngày ăn bao nhiêu đường bao nhiêu trứng, còn dặn dò không cho hai người làm việc nặng, không cho nhọc lòng lo lắng. ...
Triệu Khác ở bên này cúp điện thoại, lập tức gọi điện lại cho tư lệnh Giang. Tư lệnh Giang vẫn còn đang chờ ở bên cạnh điện thoại, vừa nghe Tô gia trang nguyện ý tiếp nhận, vội viết thông báo, cho cảnh vệ suốt đêm đưa đến trong tay Vương Tuấn, viện trưởng trước cùng bộ trưởng Diệp.
Vương Tuấn nhìn địa chỉ phía trên, kinh ngạc mà nhìn về phía bà Vương trên giường bệnh: "Mẹ ơi, là Tô gia trang ở Thiểm Bắc Hòe Lâm”"
"Đó không phải là nhà mẹ đẻ của Tiểu Mai hay sao?" Trương Ninh ngạc nhiên hô lên.
Bé sợ hãi mà nắm lấy góc áo của Trương Ninh: "Buổi sáng con nhìn thấy anh Du."
"Tiểu Du?!" Vương Tuấn, Trương Ninh cùng kêu lên nói.
Bé gật gật đầu: "Con nhìn thấy anh ấy bị chú Hồng Chí lôi đi, nên không có nói cho mọi người biết."
Trương Ninh thương tiếc mà sờ sờ đầu con gái rượu, sau khi biết xảy ra chuyện, người khác xoay mặt tránh đi còn không kịp, trong lòng con gái rượu bị tổn thương cũng không lạ.
"Có thể nghĩ đến chỗ này, lại còn có thể sắp xếp cho chúng ta qua đó cũng chỉ có Triệu Khác." Vương Tuấn gấp bức thư lại, một lần nữa bưng chén trà đường đỏ lên, đút cho bà Vương nói: "Mẹ, như vậy mẹ yên tâm rồi chứ?"
Bà Vương chống đệm giường dưới thân ngồi dậy, Trương Ninh vội tiến lên đỡ bà rồi lấy cái gối kê phía sau lưng, để bà dựa cho thoải mái một chút.
Bà Vương thở phào một hơi, nhìn con trai liên không nhịn được áy náy nói: "Là mẹ đã làm liên lụy con rồi."