Chương 695: Cứu trợ (3)
Chương 695: Cứu trợ (3)Chương 695: Cứu trợ (3)
"Được." Vương Hồng Chí lau khóe mắt, nói lại một lần tình huống sau khi anh rời khỏi quân bộ, những chuyện khác không có gì thay đổi, chỉ có hai điểm, một là đoàn trinh sát của bọn họ dưới sự dẫn dắt của Dương Đồng Quang, thăng cấp thành đội đặc chiến; Hai là học sinh bên ngoài đi học trở về, làm những tấm áp phích chữ to thành phần luận, lại có mấy cán bộ đi theo ôn ào, không, Vương Tuấn nhà bọn họ cùng ông viện trưởng cũng đã xảy ra chuyện.
"Ngoại trừ Vương Tuấn và viện trưởng, còn có ai xảy ra chuyện nữa không?"
"Đổng Đại Sơn (Ba của Đổng Tất), ba của anh ta là Địa Z; hậu cần bộ trưởng Diệp, trước khi giải phóng nhà anh ta điều hành kinh doanh mấy chục cửa hàng gạo ở vùng Tô Lô."
Triệu Khác đều ghi nhớ hết lại, cúp điện thoại, liền bảo Diêm Minh điều tra cách làm việc của ba Đổng Đại Sơn, cha mẹ người nhà của bộ trưởng Diệp cùng ông viện trưởng thời trẻ giúp anh, không vì lý do gì khác, cứu người cũng thì cũng phải hiểu rõ trái phải đúng sai như thế nào.
Động tác của Diêm Minh rất mau, buổi chiều đã điều tra rõ cả ba nhà: "Đội trưởng, đừng động vào Đổng Đại Sơn, thời trẻ ba của anh ta đã ép chết rất nhiều người. Nhưng thật ra bộ trưởng Diệp cùng viện trưởng trước, chúng ta hãy tiếp cận đi, anh không biết chứ, trong 42 năm, nhà bộ trưởng Diệp quyên góp cho không kho lúa, cả đời của viện trưởng trước cũng đã cứu vô số người."
"Ừ, trước tiên tôi sẽ liên hệ với tư lệnh Giang, hỏi qua tình huống một chút."
"Được, có chuyện gì mà tôi có thể làm, anh cứ việc phân phó."
Triệu Khác nói câu "Đã biết" thì liền cúp điện thoại, gạch bỏ Đổng Đại Sơn trên sổ ghi chép, kết nối điện thoại với tư lệnh Giang.
Anh cũng không nói chuyện khác, chỉ hỏi chuyện bộ trưởng Diệp, có thể thả một nhà viện trưởng trước cùng Vương Tuấn ra hay không? Tư lệnh Giang chần chờ một lúc, nói: "Có chỗ không?"
"Nhà mẹ đẻ của Tiểu Mai, Thiểm Bắc."
"Cậu gửi một lá thư đến đó trước, nếu như khả thi thì tôi lập tức phê chỉ thị."
"Dạ được.....
Tô gia trang, từ mấy năm trước đã thông thủy mở điện.
Lữ đoàn trưởng nhận được điện thoại, dùng loa gọi một tiếng, cha Tô liền buông bát cơm, bước xuống giường đất.
Mẹ Tô theo sát đi ra ngoài.
Anh cả Tô không yên tâm về cha mẹ, vội vàng cà nhắc chân đuổi theo ra cửa.
6 giờ nhiều, Y Ca đã vào đêm, trước kia con gái chưa từng gọi điện thoại vào lúc này, cha Tô lo lắng đã xảy ra chuyện gì, một đường đi nhanh như bay.
"Cha." Triệu Khác vừa nghe điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng thở gấp gáp, trong âm thanh tràn ngập sự hối hận: "Đi vội như vậy, sớm biết vậy thì ngày mai con mới gọi."
Cha Tô không trả lời những cái đó, chỉ lo lắng nói: "Tiểu Khác, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Triệu Khác cười trấn an một tiếng, sau đó nói chuyện của ba nhà Vương Tuấn cho ông nghe.
Thời trẻ cha Tô đi quân khu phương nam thăm Tô Mai, ở đó một khoảng thời gian, không ít lần giao tiếp cùng nhà họ Vương, vì bà Vương vô cùng yêu thương mấy đứa cháu cho nên ông nhớ rõ vợ của ông còn ghen tị đó. Còn bộ trưởng Diệp cùng viện trưởng trước, lúc ông còn làm việc ngoài ruộng ở dưới chân núi cũng đã từng gặp qua, đều là người toàn thân khí phái hiền lành, nhìn thấy ông thì cực kỳ thân thiết, hỏi về cuộc sống, về quê quán, thu hoạch cái thứ, chưa từng xem mình là người học cao chức trọng mà xem thường người khác. "Bảo bọn họ đến đây đi, ba sẽ chăm sóc giống như người nhà."
"Đừng!" Biết hai ông bà nhà mình làm người thật thà, Triệu Khác lo lắng chính là cái này: "Cha, bên ngoài tốt nhất là không cần tiếp xúc nhiều với bọn họ. Khi trở về ba giúp con nói với thôn trưởng cùng thư ký đại đội, nên sắp xếp như thế nào thì sắp xếp như thế, lén nhờ bọn họ hỗ trợ chăm sóc để ý thêm một chút, mùa xuân năm sau con giúp trong thôn tranh thủ thêm hai cái danh ngạch tòng quân."
Cha Tô gật đầu đồng ý, nhịn không được tinh tế hỏi tình huống mẹ con Tô Mai, nói đến vợ với con gái, mặt mày của Triệu Khác cũng nhu hòa lại: "Tiểu Mai ba còn không biết sao, ở đâu cũng có thể làm cho mình sống vô cùng thoải mái. Hòa Huyên biết chạy rồi, hai ngày này con với Tiểu Mai bận rộn, người cả nhà của chú cũng không trông được con bé, lon ton chạy đến chỗ này, rồi lại chạy đến chỗ kia, mới không để ý một chút đã chạy đến chỗ nào chơi trốn tìm rồi. Chờ con bé lớn thêm chút nữa, con dẫn mẹ con bọn họ trở về thăm hai người."
Ngay cả lúc nằm mơ cũng nghĩ đến con gái cưng cùng cô cháu ngoại chưa được gặp mặt, cha Tô vẫn là không muốn để hai người ở trên đường bôn ba: "Đừng lăn lộn, xa như vậy, một bên là đất đen phì nhiêu, một bên là đất vàng thô cứng, đứa bé lại đây cũng không quen với thời tiết bên này. Mùa thu sang năm, ba và mẹ con xem thử xem thế nào, nếu như rảnh rỗi, hai người chúng ta sẽ đi thăm các con, ở cùng mấy đứa thêm mấy tháng."
"Được ạ, lúc nào ba mẹ tới thì nói trước một tiếng, con đi đón hai người."