Chương 694: Cứu trợ (2)
Chương 694: Cứu trợ (2)Chương 694: Cứu trợ (2)
Phương Đông Thăng nhẹ nhàng thở ra: "Không trách chú khẩn trương, con không ở thành phố nên không biết, hiện tại..."
Triệu Khác tỏ vẻ đã biết, trấn an ông ấy vài câu, tóm lấy Tiểu Du giáo huấn hơn mười phút, bảo thằng bé đi thăm cậu ba của mình cùng vài vị trưởng bối trong quân khu, sau đó nhanh chóng trở về nhà.
Tiểu Du đã bị giáo huấn, làm sao dám không nghe lời, liên mồm đáp lời, thành thật ở viện điều dưỡng cùng với Tần Thục Mai hai ngày, sau đó liên ngồi xe lửa đến quân khu.
Kết quả mới vừa vừa xuống xe, liên thấy một đám học sinh mang đồ đồng phục, tay quấn băng đỏ đứng giằng co với chú Vương Tuấn.
Phía sau chú ấy là một đứa bé đang thấp thỏm lo âu cùng bác Trương.
Trong lòng Tiểu Du căng thẳng, nhanh chân chạy về phía bên kia, đột nhiên một bên cửa duỗi ra một cái cánh tay, bắt lấy cổ áo phía sau của cậu, xách người qua đó.
"Chú Hồng Chí!"
Vương Hồng Chí đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt: "Cao...' nói xong, thăm dò nhìn nhìn ra hướng ngoài cửa: "Chỉ có một mình cháu đến đây thôi sao?"
"Dạ, cháu và Cùng Huyền đến đây cùng bạn học, bọn họ ở Hoa Thành cho nên cháu lại đây thăm mọi người." Tiểu Du vén quần áo lên, hỏi: "Chú Hồng Chí, tại sao cháu không nhìn thấy bà Vương đâu?"
"Sáng nay bà ấy ở nhà trốn người nhà uống thuốc trừ sâu, lúc này đang nằm ở bệnh viện quân y.'
"Người có bị sao không?" Tiểu Du khẩn trương nói.
Vương Hồng Chí im lặng, không có việc gì, nhưng những ngày tháng sau này cũng không quá tốt.
"Là vì thân phận của bà nội Vương bị người ta biết được hay sao?"
"Không chỉ như thế, cả anh cả của Trương Ninh nữa, tháng 7 phát hiện tình thế không đúng, thế là mang theo vợ con ra nước ngoài."
Trong lòng Tiểu Du trâm xuống: "Những người khác thì sao, mấy người hiệu trưởng Thái đó?"
"Hiệu trưởng Thái cùng phó sư trưởng Mạnh đó là anh hùng chiến đấu, ai dám động vào bọn họ!" Vương Hồng Chí võ vỗ vai anh ấy: "Yên tâm đi, bọn họ không có việc gì. Nhưng thật ra..."
"Làm sao ạ?" Tiểu Du nghi hoặc mà nhìn vê phía Vương Hồng Chí.
Vương Hồng Chí lau mặt, trông vô cùng bất lực nói: "Viện trưởng cũ đã xảy ra chuyện rồi."
Tiểu Du sửng sốt, tiện đà liền mang theo một chút bất ngờ, viện trưởng là trung y kỳ cựu nổi danh ở trong quân bộ.
"Tư lệnh Giang đâu, ông ấy cũng mặc kệ sao?"
"Có thể bảo vệ tư lệnh Giang đều đã bảo vệ, hai nhà bọn họ ...' Vương Hồng Chí thở dài: "Tư lệnh Giang cũng không thể ra sức."
"Đi thôi..." Vương Hồng Chí nhìn vê phía xe buýt công cộng đang đi về phía này, lôi kéo cậu đi ra phía ngoài đường: "Chú đưa cháu ngồi xe đi lên trấn."
"Chờ đã, từ từ.' Tiểu Du tránh ra nói: "Ba cháu bảo cháu lại đây thăm hỏi mọi người, có việc này, dù như thế nào cháu cũng đến nói với ông ấy một tiếng. Chú Hồng Chí, cháu đi gọi điện thoại."
Nếu như là trước kia, Tiểu Du đã sớm đi lên, nhưng lúc này cậu đã biết nặng nhẹ, không dám tiếp tục làm bậy.
Nhưng mà nghĩ bà nội Vương vô cùng chăm sóc cậu, tình yêu của bác Trương dành cho cậu, không muốn xa rời cậu, cậu vẫn là muốn góp một phần lực.
Năm đó Triệu Khác đột nhiên rời đi, chưa để lại tin tức gì cho đám người Vương Hồng Chí bọn họ, hai năm không gặp không liên lạc qua điện thoại, Vương Hồng Chí vừa nghe Tiểu Du muốn gọi điện thoại cho Triệu Khác, lập tức liên thỏa hiệp.
Triệu Khác đang thượng lương với người cấp phòng ở, nghe Tiên Nhạc Thủy kêu, vội vàng chuyển đồ trên vai đang khiêng cho hai người đàn ông cường tráng bên cạnh.
"Cục trưởng, điện báo phương nam."
Triệu Khác tính tính ngày tháng, lúc này Tiểu Du không phải ở nhà cậu ba của anh ấy ở trấn trên, thì chính là đang ở quân khu.
Anh ba gọi điện thoại hình như đều là tìm Tiểu Mai, lại chỉ đích danh kêu anh, tám phần là quân khu đã xảy ra chuyện.
Nghĩ ngợi một chút, Triệu Khác nhận lấy xe đạp Tiền Nhạc Thủy dắt tới, chân dài một phát đạp xe phóng đi, đảo mắt đã tới Cục Công An, xuống xe, anh ngồi ở bàn làm việc đợi một lát, điện thoại bên kia lại lân nữa kết nối lại đây.
"“Alo."
"Ba, đã xảy ra chuyện..." Tiểu Du liếm loát vừa nói, Triệu Khác đau đầu mà nhéo nhéo mi tâm, không nghĩ tới bộ đội đặc thù như bọn họ cũng đã bị chịu ảnh hưởng.
"Đưa điện thoại cho chú Hồng Chí nghe."
Tiểu Du đem điện thoại đưa cho Vương Hồng Chí.
Vừa mở miệng, Vương Hồng Chí liền nức nở nói: "Đoàn trưởng, anh đã chạy đi đâu vậy? Tôi tìm phó sư trưởng Mạnh hỏi địa chỉ của anh mà ông ấy không chịu cho tôi."
Anh còn chưa kịp mở miệng, đã phải nghe giáo huấn trước rồi. Cứ như vậy một lúc, Vương Hồng Chí mới thức thời mà ngậm miệng. "Ở biên cảnh mở đất trồng trọt ấy mà." Triệu Khác cười nói: "Quay lại chủ đề, đồ gửi cho đám người phó sư trưởng Mạnh bọn họ, cũng cho gửi một phần của các cậu, nếm thử đặc sản nơi này của chúng tôi."