[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 693 - Chương 693: Cứu Trợ (1)

Chương 693: Cứu trợ (1) Chương 693: Cứu trợ (1)Chương 693: Cứu trợ (1)

Phương Đông Thăng ngồi xổm trên mặt đất xoa nắn một hồi cho Tiểu Du, giúp cậu ta khôi phục lại tuần hoàn máu của tay chân: "Nào, bác đỡ cháu đứng lên đi một chút."

Tiểu Du cắn răng chịu đựng cẳng chân tê mỏi đau đớn, run rẩy mà đứng lên: "Ông Phương, đây là chỗ nào vậy?"

"Phòng ngủ nhà ông." Phương Đông Thăng đỡ cậu bé thúc giục nói: "Đừng có dừng lại, đi lại đi, mau chóng làm máu cho lưu thông."

Tê nhức đau đớn từng cơn đánh úp lại, làm cho da đầu của cậu bé cũng tê dại đi, Tiểu Du khó chịu đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống dưới.

Phương Đông Thăng nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nõn còn trắng hơn mấy cô gái nhỏ của thằng bé, nghĩ lại ba của anh ấy đã sớm đi vào quân đội, trong lòng liền không dễ chịu nói: "Sao lại giống như một cô thiếu nữ như vậy chứ, khóc cái gì? Cũng đâu phải thiếu tay thiếu chân gì đâu!"

Đổ máu bị thương gì đó vẫn luôn rất xa vời đối với Tiểu Du, hôm nay một chuyến này đã đột phá phòng tuyến ở trong lòng cậu ta, không nghĩ tới Phương Đông Thăng há mồm chính là cánh tay cẳng chân.

Chỉ là suy nghĩ một chút, Tiểu Du liền giật mình run lập cập, trắng mặt bệch không còn chút máu.

"Không có tiên đồ!" Phương Đông Thăng mắng một câu, cảm thấy cũng không sai biệt lắm, duỗi chân móc lấy chiếc ghế nhỏ dưới bàn trang điểm qua, dìu cậu bé ngồi xuống, nói: "Nói rõ mọi chuyện đã xảy ra xem nào?"

Tiểu Du duỗi tay sờ soạng cái cổ đau nhức: "Cháu đang đi vô cùng bình thường ở trong một cái ngõ nhỏ, đột nhiên cổ tê rần, sau đó thì không biết cái gì nữa. Tỉnh lại thì đã ở ngăn tủ của nhà ông rồi. Cháu bị nhốt lâu thật là lâu...' Nói tới đây, cái mũi của Tiểu Du liền cay lên muốn khóc, thật là đáng sợi

Bốn phía đen như mực, tất cả đều là tấm gỗ, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, không thấy được một chút ánh sáng, có lúc cậu bé còn cho rằng mình đang bị nhốt ở trong quan tài nữa kìa.

"Con ngõ nhỏ nào?"

"Hướng tây đường Giải Phỏng, con ngõ nhỏ thứ tư."

Phương Đông Thăng nghe được thì nhăn mày lại, chỗ đó là chỗ chợ đen: "Cháu đi đến đó làm gì?"

Tiểu Du ngập ngừng một lát, nhìn thấy Phương Đông Thăng sắp phát hỏa đến nơi rồi, mới nhỏ giọng nói: 'Mua mấy cái chai."

"Cái chai?"

"Cái chai có lịch sử theo năm tháng."

Phương Đông Thăng bỗng nhiên cả kinh, vội đứng dậy mở cửa, nhìn nhìn khắp nơi, sau đó đóng cửa lại, điện thoại về cho đơn vị, hỏi từng người cấp dưới của mình xem hôm nay nhưng có nhận được cùng cuộc điện thoại nào hoặc là báo chữ to, cử báo tin gì đó có liên quan đến cậu bé hay không.

Đây là sợ có người bắt được nhược điểm của Tiểu Du, lại biết cậu ấy có quan hệ với nhà họ Triệu, ném Tiểu Du ở trong nhà, sau đó một lưới bắt hết đây.

Sau khi cúp điện thoại, Phương Đông Thăng vẫn còn không yên tâm, lại đi đường vòng hỏi Cách Ủy Hội gần đó cùng Cục Công An ở hai hướng khác nhau xem như thế nào.

Buông điện thoại xuống, Phương Đông Thăng xoay người một chân lập tức đá Tiểu Du xuống khỏi ghế nằm trên mặt đất, há mồm mắng: "Thằng nhãi ranh, lá gan cũng lớn nhỉ, thứ không biết sống chết! Còn đang là học sinh trung học nữa chứ, bác thấy mấy năm nay cháu đọc sách chính trị đúng là uổng công rồi."

Lúc này Tiểu Du cũng sợ, là thật sự sợ hãi, nghe được nội dung điện thoại Phương Đông Thăng gọi, cậu liền biết mình đã gặp rắc rối, vô cùng có khả năng sẽ liên lụy về đến nhà ba mẹ cùng gia đình ông Phương, lau nước mắt trên mặt, Tiểu Du run run cánh môi: "Cháu tưởng ông gọi điện thoại cho ba cháu."

Phương Đông Thăng vừa kinh sợ vừa giận, run rẩy bậc lửa đốt điếu thuốc trong tay, hút mạnh một hơi, không để ý đến cậu, một lân nữa cầm lấy điện thoại.

Triệu Khác nhận được điện thoại, cẩn thận kiểm tra mọi chuyện đã xảy, như suy tư gì đó, Phương Đông Thăng suy đoán tuy là nói không phải không có lý, nhưng mà anh càng có khuynh hướng nói Tiểu Du không phải địch thì chính là bạn.

"Tiểu Du, con cẩn thận ngẫm lại xem, trong khoảng thời gian này, bên cạnh con có đột nhiên có người xa lạ lại gân, hoặc là con rõ ràng cảm thấy người này vô cùng quen thuộc thân thiết, nhưng lại chưa từng gặp qua hay không?"

Tiểu Du trâm tư một lát: "Đúng là có một người như vậy, nhưng mà chắc là không phải cô ấy, đúng, khẳng định không phải cô ấy! Cô ấy là một nữ sinh, bộ dáng 13,14 tuổi, làm gì có bản lĩnh đánh con ngất xỉu, rồi lại ném vào trong ngăn tủ ở nhà của ông Phương chứ."

"Nói thử xem, nói từ khi bắt đầu quen biết."

Tiểu Du ngẩn người ra, nhưng nhanh chóng nói lại chuyện gặp được Triệu Hồng Hà (Tiểu Hắc Đản) cho ba nghe.

Triệu Khác lại hỏi thêm mấy chỉ tiết, còn có một vài động tác nhỏ của Triệu Hồng Hà cùng thức ăn yêu thích của cô ta, ... Sau đó hoàn toàn yên tâm: "Chú Phương, không có việc gì, là người quen. Đứa nhỏ kia chắc là cảm nhận được cái gì, cho nên mới ra tay dạy dỗ Tiểu Du, thuận tiện cho gõ một hồi chuông cảnh báo cho chú."
Bình Luận (0)
Comment