Chương 692: Tiểu Hắc Đản (5)
Chương 692: Tiểu Hắc Đản (5)Chương 692: Tiểu Hắc Đản (5)
Cùng lúc đó, Tiểu Du, Dương Kiến Tu, Tiền Nhạc Hỉ cùng Hà Khánh Sinh với Tân Thục Mai đi lên xe lửa đi Hoa Thành.
Bốn người chuẩn bị tiễn Tân Thục Mai từ một con đường khác đi về, như vậy cũng coi như từ đông đến bắc, lại có bắc đến nam, từ nam đến đông mà vòng dạo qua một vòng đất nước.
Tiểu Hắc Đản không ngờ chỉ là một lần được nghỉ ngơi sau khi làm xong nhiệm vụ, lại gặp được em trai và bà nội của mình ở trên xe lửa.
"Bà nội, mọi người đang đi đâu vậy?" Giờ phút này Tiểu Hắc Đản đang thắt hai cái bím tóc, mang mũ tháp, mặc quân trang, võ trang đeo vòng quanh cái eo nhỏ, đeo ba lô quân dụng ở trên vai, đoan chính nghiêm túc mà ngồi ở đối diện Tần Thục Mai, hoàn toàn là kiểu dáng trang điểm của nữ sinh khi đi học.
Tần Thục Mai chỉ cảm thấy cô gái này nhìn rất là thân thiết: "Đi Hoa Thành."
Mẹ và chú Triệu không phải là đến Y Ca sao, lúc này bà nội lại đi Hoa Thành làm gì? Nghĩ đến hình thức hiện tại, Tiểu Hắc Đản nhíu mày, không biết gia đình của cậu bọn họ có bị ảnh hưởng hay không đây.
Đáng giận chính là cậu ấy không thể lộ diện, cũng không thể nhúng tay, bởi vì mọi người còn đang tưởng Lâm Niệm Huy còn đang ở nước ngoài huấn luyện, lại không biết cậu ấy đã sớm về nước từ nửa năm trước.
Áp xuống cảm xúc trong lòng, Tiểu Hắc Đản cười nói: "Cháu cũng đi Hoa Thành, nghe nói Hoa Thành có một chỗ cá hoa gạo ăn đặc biệt ngon."
"Đúng, ăn rất ngon, đặc biệt là cá ngâm hoa gạo, nếu như lấy nó chiên ở trong dầu, bà liên có thể ăn nhiều thêm nửa chén cơm." Tần Thục Mai đánh giá cách ăn mặc của Tiểu Hắc Đản: "Nhìn bộ dạng này của cháu chắc là con cháu cán bộ, ở đại viện nào vậy?” Hiện tại cậu ấy thật sự đúng là có tên có họ, Tiểu Hắc Đản há mồm liền đem tên họ của bố mẹ cô gái này nói ra.
Tần Thục Mai nghĩ lại thì là người bà không quen biết, nhưng mà đều là người từ trong đại viện ra, vậy thì chắc chắn là có cùng chung nhiều đề tài để nói, thế là hai người càng nói càng hăng say. Tiểu Hắc Đản chẳng những có thêm càng nhiều tin tức ở trong nhà, còn thấy được ảnh chụp của em gái nhỏ Hòa Huyên, giữa trưa còn được ăn thịt vụn do Tiểu Du mang từ nhà đến.
Nếm được hương vị quen thuộc này, suýt chút nữa làm Tiểu Hắc Đản muốn rơi lệ, ưm, thật là nhớ nhà.
Cứ như vậy một đường đến Hoa Thành, Tiểu Hắc Đản nhìn đám người của cậu Lưu Ngũ đón bọn họ, lưu luyến không rời mà vẫy tay tạm biệt Tân Thục Mai, ngồi xe đi về tòa nhà của người nhà họ Lưu.
Người nhà họ Lưu vừa mới đi không đến hay ngày, đa số các tòa nhà đều trống không.
Tiểu Hắc Đản không gặp được người quen, xoay người vừa muốn rời đi, khóe mắt lại nhìn thấy mấy tên trộm đang rình mò, con ngươi lập tức tối lại, cậu ấy cũng không vội đi đến khách sạn nghỉ ngơi, không nhanh không chậm đi theo sau mấy người đó, tìm được chỗ ở của bọn họ. Buổi tối đi vào thả mấy cái đồ làm nhái vào, sau đó trở về gọi một cuộc điện thoại tố cáo bọn họ.
Cứ như vậy vài lần, vòng ngầm ở trong Hoa Thành nhất thời đều thần hồn nát thần tính, không có người nào còn dám chú ý đến cửa nhà của nhà họ Lưu nữa.
Tính toán thời gian, cũng đến lúc nên đi về biên cảnh rồi. Chuẩn bị đi, Tiểu Hắc Đản mua chút trái cây đến viện điều dưỡng chào hỏi Tần Thục Mai, lại vô cùng trùng hợp mà gặp được mấy người Tiểu Du đang rửa đồ dọn dẹp đồ cổ mới sưu tâm được.
Tốt! Thật là tốt! Tiểu Hắc Đản nghiến răng, lại kéo dài thêm thời gian trở về, ở ngay một lần Tiểu Du chuẩn bị ra tay, một cây gậy nhựa xuất hiện đánh một cái làm cho cậu nhóc choáng váng, bịt kín miệng, che mắt lại, bịt kín hai lỗ tai, trói tay chân lại, ném cậu nhóc vào trong ngăn tủ trong nhà Phương Đông Thăng.
Sau đó bắt chước âm thanh của Tiểu Du, gọi điện thoại cho Tần Thục Mai, nói gặp được bạn học, muốn cùng mọi người đi đến xem trường đại học ở Hoa Thành, ngày mai mới trở về.
Bảy tiếng đồng hồ sau, Tiểu Du thoát được ra khỏi tủ của nhà Phương Đông Thăng, cả người đều muốn ngã quy.
Cậu bé chưa bao giờ được huấn luyện đặc thù, bị nhốt ở nơi không tiếng động không ánh sáng trong hoàn cảnh chật hẹp như vậy một thời gian dài, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, không biết đang ở nơi nào, càng tức giận khi không biết người trói cậu là ai, có mục đích gì, quả thật là muốn điên đến nơi rồi.
Phương Đông Thăng cũng muốn điên rồi, ông ta không phải chỉ là tìm quần áo thôi hay sao? Tại sao trong ngăn tủ nhà ông lại xuất hiện một người còn sống sờ sờ ở đói
Ông ta còn bộ trưởng bộ võ trang đó, người bị trói ở trong nhà của chính mình, thế nhưng ông ta lại không hề có cảm giác, mẹ nó, nếu như đây là kẻ thù, vậy ông ta có còn sống không?