Chương 691: Tiểu Hắc Đản (4)
Chương 691: Tiểu Hắc Đản (4)Chương 691: Tiểu Hắc Đản (4)
"Đúng vậy, Hòa Huyên của chúng ta trắng, là một đứa trẻ đáng yêu, anh sáu đen, là một tên nhóc quỷ nghịch ngợm”"
“Anh sáu, hưt"
"Đúng vậy, hư, hư đến mức mấy năm rồi cũng không trở về nhà..."
Triệu Khác trở vê nhà nghe dì Trà nói Tô Mai nhớ Tiểu Hắc Đản, đầu vừa quay lại đã biết được nguyên nhân: "Nhìn thấy đứa nhỏ nhà đoàn trưởng Tống nhận nuôi rồi sao?"
"Ừm, thật sự rất giống với Tiểu Hắc Đản!" Dung mạo có năm phần, chủ yếu vẫn là đôi mắt sáng trong kia, mang theo vài phần sức sống, mỗi một giây lại giống mười phần với Tiểu Hắc Đản.
"Em là quá nhớ Tiểu Hắc Đản thôi." Lúc Tiểu Hắc Đản lớn tầm này, chẳng những là vua của những tiểu binh ở trong đội nam hướng đạo, còn hoàn thành chương trình trung học cơ sở, đứa nhỏ này... kém xa.
Triệu Khác không để ở trong lòng, ai ngờ ngày hôm sau Lý Lực Cường cùng Tống Giản Vĩ lại chạy tới. Khi bọn chúng đến, Tô Mai lại vui vẻ, vừa cán sợi mì vừa mổ cá, lại làm bánh ngọt, hoàn toàn xoay quanh đứa nhỏ này.
"Lại đây..." Triệu Khác ôm con gái vẫy vây tay: "Sao hai đứa tới được đây vậy?"
"Trước tiên đến nông trường rồi ngồi xe kéo gạch mộc của mọi người ở trấn trên tới đây." Tống Giản Vĩ thành thật nói.
Ánh mắt của Triệu Khác dừng trên mặt Lý Lực Cường ở phía sau, thấy anh nhìn thì cậu theo bản năng cúi đầu xuống, co rúm lại, sau đó lại ngẩng đầu lên đón nhận anh mắt của anh, điều này thật ra lại có chút giống với Tiểu Hắc Đản lúc 4 tuổi.
Thật là trùng hợp, trong lòng Triệu Khác dâng lên một sự cảnh giác.
Hôm sau anh tự mình đưa hai đứa nhỏ trở về trước, sau đó tìm Tống Chí Quốc tìm hiểu tình huống của Lý Lực Cường.
Lúc đầu Tống Chí Quốc có hơi khó hiểu, sau đó lại là kinh hãi, không phải thân thế của Lý Lực Cường hoặc là bản nhân cậu có vấn đề gì, mà là sự cảnh giác này của Triệu Khác.
Y Ca có cái gì? Lại làm anh đề phòng đến như vậy.
Triệu Khác vừa thấy biểu cảm trên mặt của Tống Chí Quốc, liền biết việc mình hỏi có hơi đột ngột, vội vàng chuyển đề tài, chữa cháy nói: "Tôi cùng đồng chí Tô đều vô cùng thích đứa nhỏ này, tháng 11 này, hướng đạo sinh Bắc Kinh tuyển sinh, trong tay tôi đúng lúc có một danh ngạch...'
Tống Chí Quốc bừng tỉnh hiểu ra, lập tức đứng lên trịnh trọng cúi đầu hành lễ một cái với Triệu Khác: "Tôi thay mặt Đại Lực Cường cảm ơn cậu! Đứa nhỏ này mệnh khổ, mẹ nó mới vừa mang thai nó thì ba nó đã hy sinh ở biên cảnh, không đợi nó tròn tháng, mẹ nó đã thu dọn hành lý tái giá cưới chồng mới rồi. Bà của nó chịu không nổi đả kích, nửa năm sau liền qua đời, cô của nó lấy tiền an ủi của ba nó nuôi nó, thì lại bữa đói bữa no. Hai năm trước nếu như không phải tôi đi thăm một vị chiến hữu, đi đến thôn bọn họ, đột nhiên nhớ tới cha của nó, định đi qua xem thử thế nào thì... nghĩ đến bộ dạng thảm hại của đứa nhỏ khi mới gặp mặt, Tống Chí Quốc nhịn không được nói: "Quá đáng thương! Không dẫn theo nó tới đây, tôi chỉ sợ là nó không lớn lên nổi."
"Anh từ từ... Tống Chí Quốc đứng dậy cầm bức ảnh: "Người đứng giữa này chính là ba của nó, Lý Hạng Minh."
Triệu Khác nhìn người trong ảnh chụp thì sửng sốt, Lý Lực Cường chính là phiên bản thu nhỏ của người này, mà người này bởi vì trong mắt có thêm vài thứ, lại càng giống với Tiểu Hắc Đản hiện tại.
Lý Hạng Minh, Triệu Khác nhớ kỹ cái tên này, trở lại trấn liên gọi điện thoại cho Giang Thạc, bảo Giang Thạc điều tra hồ sơ của anh ta.
Giang Thạc lục tìm mấy phần tư liệu, lại lấy một bức hình gần đây của Lý Lực Cường đối chiếu, đối chiếu với ảnh chụp khi Tiểu Hắc Đản tám tuổi một chút, giống, lại không giống.
Nói giống, là bởi vì linh tính trong mắt của Lý Lực Cường lúc tám tuổi, giống Tiểu Hắc Đản khi tròn bốn tuổi. Không giống cũng là ở chỗ này, nếu như so sánh cùng độ tuổi, Lý Lực Cường còn quá non nớt.
Kéo ngăn kéo ra, Giang Thạc lật xem những tiến độ nhiệm vụ của Tiểu Hắc Đản gần đây từ biên cảnh truyền lại. Sau một lúc lâu cầm lấy điện thoại: "Đội trưởng, không phải anh nói chị dâu nhớ Tiểu Hắc Đản nên nghĩ nhiều hay sao, có nghĩ muốn bảo cậu ấy nhanh chóng trở về hay không?"
Triệu Khác nháy mắt liên hiểu rõ ý của anh ta: "Kém tuổi tác thì sao."
"Chênh lệch nhau bốn tuổi, trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu không phải huấn luyện ba bốn năm thì sẽ không đuổi kịp."
"Không được..." Triệu Khác phản đối nói: "Như vậy thì không công bằng đối với Lý Lực Cường."
Không phải ai cũng cam nguyện đi làm cái bóng của người khác.
Chuyện liên quan đến việc quốc tế, Tiểu Hắc Đản ở biên cảnh nổi danh hàng đầu, làm cho kẻ địch vừa nghe tên liên biến sắc, Giang Thạc mới mặc kệ cái gì công bằng hay là không công bằng. Đêm đó anh liền trình xin, sáng sớm ngày hôm sau liền nhận được chỉ thị phê chuẩn. Anh liền mua vé xe lửa, thật là trùng hợp, lại cùng một khoang xe với Triệu Trác và Dụ Lan.