Chương 690: Tiểu Hắc Đản (3)
Chương 690: Tiểu Hắc Đản (3)Chương 690: Tiểu Hắc Đản (3)
Tống Chí Quốc ba ngụm đã uống xong hết cháo trong chén: "Vậy bà cũng đừng tìm kế toán chỉ tiền, thiếu thì lấy của chúng ta bổ sung thêm."
"Được."
Không đợi Giản Liên bổ sung, Tô Mai dùng máy kéo của Triệu Khác kéo gạch mộc đi đến nông trường, sau đó ngồi xe buýt đi tới.
Khiêng một cái gánh, một đầu có một cái sọt tre.
Một sọt đựng nồi, chén, thịt, đồ ăn, rau củ, một cái sọt khác đực đệm, chăn, thảm, khăn trải giường, vỏ chăn, giày vải, quần áo dệt thủ công, ...
Giản Liên hoảng sợ: "Em, em sao lại tới đây? Còn xách nặng như vậy!"
"Chị dâu." Tô Mai chào hỏi, cười nói: "Từ nhỏ sức lực của em đã rất lớn rồi."
Nhìn nhìn tòa nhà trước mắt, thật sự không tồi: "Đây là nhà chuẩn bị cho anh cả và chị dâu của em sao?"
"Không được xem là chuẩn bị, dùng phí an gia mua đó." Dựa theo nguyên nhân Giản Liên giải thích.
"Nên là như vậy." Cô buông đồ xuống, Tô Mai vào nhà, ba phòng chính có cách bài trí giống như nhà cũ của họ, trái phải có nhiều thêm một phòng, một phòng làm nhà kho đựng đồ linh tinh, một phòng sửa làm giường đất.
Thật sự khá tốt, sau này cho dù Tiểu Sâm, Tiểu Quân đến đây cũng có chỗ ở.
Giản Liên lấy hai cái nồi ở trong sọt tre ra: "Vẫn là nói, lớn nhỏ vừa lúc."
"Bác Uông nhà em nói, bếp trong thiên hạ cũng chỉ có mấy cái quy cách như vậy." Tô Mai lấy giấy bút ra, ghi lại các đồ vật còn thiếu trong nhà, chiếu, bàn, quầy t†ủ quần áo, bàn ghế, ...
Cũng may năm nay nông trường Hồng Kỳ mới vừa xây dựng một cái xưởng sản xuất đồ nội thấy, nhận được tiền giấy là lập tức kéo tới.
Tô Mai múc nước lau sạch sẽ đồ dùng trong nhà, phơi khô, sắp xếp xong tốt mọi thứ, khóa cửa lại, mang một nải chuối tây cùng hai quả bưởi mà Giản Liên mang tới đi vê nhà cô ấy.
Bọn nhỏ mới vừa tan học trở về, nhìn thấy Tô Mai thì một đám tò mò nhìn lại đây.
Tô Mai liếc mắt qua một cái, đã bị một đứa trẻ đen như than thu hút sự chú ý, khoẻ mạnh kháu khỉnh, lập tức làm cho cô nghĩ đến Tiểu Hắc Đản.
"Đây là vợ của chú Triệu đến ngày hôm kia..." Giản Liên giới thiệu nói với bọn nhỏ: "Các con mau chào dì Tô."
Tô Mai thắt bím tóc thật dài ở sau đầu, bên má có một vài sợi xõa xuống làm cho gương mặt của cô ấy càng thêm thanh tú trắng trẻo hơn, áo lông hồng cùng với áo sơ mi trắng có đường viền cổ lộ ra, phía dưới là một chiếc quần tây nhung kẻ màu đen, áo khoác là áo gió dài màu vàng nhạt, vốn dĩ thân hình của cô ấy cao gầy, bởi vì mang giày cao gót màu đen lại càng có vẻ cao gây hơn.
Mấy đứa nhỏ không biết cái gì là khí chất, chỉ cảm thấy dì này đẹp hơn tất cả các cô dì mà bọn nhỏ từng gặp qua, trong âm thanh giống như mang theo mật: "Chào dì Tô ạ.'
Tô Mai móc ra bốn cái bao lì xì đưa cho bọn chúng, sau đó đến trước mặt đứa nhỏ đen nhánh kia, yêu thích sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu: "Cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Giản Liên ngạc nhiên mà nhướng mày, không nghĩ tới đứa trẻ nhà mình nhận nuôi lại được cô ấy coi trọng.
Đứa nhỏ đen nhẻm đó liếc mắt nhìn Giản Liên, mặt giãn ra cười nói: 'Dì Tô, con tên là Lý Lực Cường, 8 tuổi rưỡi ạ."
Tô Mai vén quần áo lên ngồi xổm trước mặt cậu, vươn tay nói: 'Dì có thể ôm con một cái không?”
Lý Lực Cường ngạc nhiên, duỗi tay ôm lấy cổ Tô Mai, cằm để ở trên vai cô ấy, thơm quá, thật là ấm!
Tô Mai ôm lấy thân mình nho nhỏ của cậu bé, càng thêm nhớ Tiểu Hắc Đản, cũng không biết hiện tại nó như thế nào rồi, có bị thương hay không.
"Dì Tô..." Đứa bé gái nhỏ nhất, 6 tuổi Tống Giản Tuyết giương hai tay nói: "Con cũng muốn ôm một cái..."
"Con cũng muốn." Nói vừa xong, Tống Giản Vĩ 10 tuổi liền đỏ mặt.
Tô Mai thu lại cảm xúc đột nhiên trào dâng ở trong lòng, buông Lý Lực Cường ra, mỉm cười rồi lần lượt ôm hết cả ba đứa nhỏ.
"Đừng trách dì bất công..." Tô Mai buông Tống Giản Phương 15 tuổi cuối cùng ra, đứng dậy móc ra cái kẹo chocolate nhân rượu phát cho bọn chúng, nói: "Thật sự là Lực Cường rất giống Tiểu Hắc Đản nhà dì Tô."
"Tiểu Hắc Đản!" Tống Giản Vĩ nhìn lại Lý Lực Cường, có vài phần hiểu rõ: "Cậu ấy nhất định là đen giống như Lý Lực Cường."
"Đúng vậy!" Nhắc tới cậu nhóc ấy, mặt mày Tô Mai đều là ý cười.
Về đến nhà, Tô Mai bế Hòa Huyên lên, vào nhà liền đào tất cả ảnh chụp cùng thư từ của Tiểu Hắc Đản lên.
Dì Trà bưng chén trà bát bảo qua, nhìn đồ bày ở trên giường đất nói: 'Nhớ Niệm Huy sao?"
"Vâng...' Tô Mai nhận lấy chén trà bát bảo uống mấy ngụm, ôm Hòa Huyên chỉ vào ảnh chụp Tiểu Hắc Đản nói: "Anh sáu, Niệm Huy."
Hòa Huyên duỗõi tay chọc chọc khuôn mặt Tiểu Hắc Đản: "Đen!" Sau đó lại chỉ chỉ chính mình: "Trắng!"