Chương 70: Kéo nước về (3)
Chương 70: Kéo nước về (3)Chương 70: Kéo nước về (3)
Chính uỷ Tống móc ra hộp thuốc lá nhãn hiệu Quốc Phòng, rút một điếu, ném cho anh, mình ngậm một điếu, lấy diêm ra châm, sau đó lại gần Triệu Khác một chút.
Tay Triệu Khác châm điếu thuốc trong miệng, anh hít sâu một hơi, chậm rãi nhả ra vòng khói: "Tôi nghe nói hai ngày trước, sĩ quan hậu cần tới quân đội tố cáo đồng chí Tô."
Chính uỷ Tống "xùy", chỉ phòng làm việc Chu Trường Cung ở tầng hai: "Ông ta nói với anh.'
Triệu Khác cười cười không nói đúng, cũng không nói không phải: "Nghe giọng điệu ông là biết những gì rồi?"
"Ngày đó sĩ quan hậu cần tới, đúng lúc tôi cũng ở đây, nói gì mà Tô Mai còn trẻ tuổi, kỹ năng dùng dao đã tốt đến mức vượt qua đầu bếp lâu năm như mình là hết sức khả nghi, yêu cầu điều tra."
Triệu Khác búng tro thuốc lá: "Sau đó thì sao?"
"Cái này có gì để điều tra, năm đó Lâm Hồng Quân tìm Lâm Kiến Nghiệp, dẫn anh ta về nhà, Lâm Thành Lương và và người phụ nữ ông ta cưới không muốn nhận. Lâm Hồng Quân tìm ba lão đồng chí có quan hệt tốt cùng đồng chí Lưu Anh đến cửa, trên mặt Lâm Thành Lương mang không chắc chắn, chỉ nói không có không nhận, vẫn đang cẩn thận kiểm chứng, rồi phái ba, bốn nhóm người đến Thiểm Bắc, đào cả nhà Tô Mai, liên đới cả thôn cô ấy."
"Sao chính uỷ Tống biết rõ ràng như vậy?" Triệu Khác kinh ngạc nói.
Chính uỷ Tống: "Lâm Hồng Quân mời ba lão đồng chí, một vị trong đó là ba tôi."
"AI" Triệu Khác kinh ngạc nói: “Trùng hợp như vậy.
Chính uỷ Tống vỗ võ vai Triệu Khác: "Tô Mai được đảm bảo, tôi cam đoan với anh, cô ấy tuyệt đối không thành vấn đề."
Chính uỷ Tống làm người, Triệu Khác hiểu, nếu chính uỷ Tống đã nói không sao thì không sao thật, anh gật đầu.
Chính uỷ Tống vừa định nói đi, họp thôi, thì nhìn thấy Chu Trường Cung đi tới từ xa xa, lập tức cất cao giọng nói: "Ngày đó sĩ quan hậu cần nói Tô Mai có thể xảy ra vấn đề trên đường tới, tôi âm thầm phái người đến trạm xe lửa tìm nhân viên soát vé và người ngồi ở bên cạnh cô ấy trên đường đi, tìm hỏi điều tra từng người một, từ đầu tới cuối cô ấy không hề rời khỏi tâm mắt của mọi người."
Triệu Khác nghe tiếng bước chân đi tới, dỏng tai, sau đó nhíu mày, lượng công việc này cũng không nhỏ.
"Hay lắm tiểu Tống!" Chu Trường Cung tìm Triệu Khác có chuyện, xa xa thấy anh nên đi tìm tới, không ngờ vừa đến gần đã nghe chính uỷ Tống nói Tô Mai, nói điều tra trạm xe lửa, lập tức nổi giận: "Ngày đó là ai kiên quyết đứng về phía Tô Mai, nói người ta không có vấn đề, kết quả thì hay rồi, quay đầu tự để người ta đi thăm dò."
"Ha ha." Chu Trường Cung chỉ chính uỷ Tống, liên tục cười khẩy: "Không hổ là người làm chính ủy, tâm tư này... Đủ sâu! Ông là người hiền lành, chúng tôi là nhân vật phản diện, đúng không?"
Chính uỷ Tống bình tĩnh dập tắt điếu thuốc, đẩy gọng kính trên sống mũi: "Nếu tôi không phản đối, cùng ngày anh sẽ cho người mang Tô Mai đi điều tra thì sao?"
"Có vấn đề còn được, không thành vấn đề." Chính uỷ Tống nhìn Chu Trường Cung cười nhạt: "Hôm nay ông cởi quân trang xuống đi..."
Dứt lời, chính uỷ Tống chắp tay sau lưng, ngâm hợp xướng Hoàng Hà, rời đi.
"Xem ông ta kìa!" Chu Trường Cung chỉ chính uỷ Tống, giận đến giậm chân: "Xem ông ta đắc ý kìa!"
"Khụ.' Triệu Khác ho nhẹ một tiếng: "Sư đoàn trưởng Chu tìm tôi?"
Chính uỷ Tống nhìn thấy Chu Trường Cung tới, mới lơ đãng để lộ kết quả mình âm thầm điều tra ra. Bọn họ cộng sự cùng Chu Trường Cung nhiều năm, vô cùng hiểu rõ tính tình của ông ấy, nếu chuyện này không có kết quả, trong lòng ông ấy vẫn luôn nghi ngờ, sớm muộn cũng sẽ có bùng nổ, nắm chặt Tô Mai không buông.
Trừ khi Tô Mai có vấn đề thật, thì... Chu Trường Cung thật sự không giữ nổi quân trang, đừng quên ba vị liệt sĩ sau lưng cô, cùng với ba mạng giao thiệp khổng lồ người ta lưu lại.
Mà mình cũng là một thành viên trong mạng giao thiệp này, bởi vì Lâm Kiến Nghiệp. ...
Tô Mai làm xong khung giường rộng hơn, bỏ vào trong giường, dùng dị năng hút lượng nước trong cây trúc, lại đến công trường cõng hai bó rơm rạ phơi khô, làm một cái đệm trong dây ngoài mỏng, như vậy bên ngoài tấm đệm có cùng độ dày.
Xếp xong hai cái giường, dọn ba bình phong kiểu mở đã làm xong vào phòng, ngăn ở giữa hai cái giường, cất giá phơi bên ngoài, Tô Duệ giao Triệu Du lại ngủ cho bà Vương, rồi lên núi.
Trúc dẫn nước vào sân, còn hơn một dặm chưa chôn, bây giờ mỗi ngày dùng nước đều do tiểu đoàn trưởng Vương đưa, phiền người ta không nói, một ngày hai thùng nước cũng không đủ cho cô dùng.
Khi Tô Duệ chôn vào sau nhà nhà họ Vương, mặt trời đã lặn về tây, hoàng hôn bao phủ khắp nơi.
Bên tai cô mơ hồ truyền đến tiếng khóc của Triệu Du.
Tô Duệ lau mồ hôi trán, bước nhanh nhảy xuống sườn núi, chạy đến nhà họ Vương. Bên trong sân, Triệu Khác đang bế dỗ con trai nhỏ khóc tỉ tê.
"Cô..." Thấy Tô Duệ, Triệu Du vươn tay kêu.