Chương 71: Bắt cá (1)
Chương 71: Bắt cá (1)Chương 71: Bắt cá (1)
Triệu Khác xoay người, trông Tô Duệ khá là chật vật: "Bác Vương nói cô lên núi, không gặp phải nguy hiểm gì chứ?"
"Không." Tô Duệ vỗ vụn cỏ, bụi đất trên người, nhận lấy Triệu Du, dỗ đứa bé: "Anh tan làm rồi?"
"Ừ" Triệu Khác gật đầu: "Ba giờ sáng lên đường."
"Vậy anh đi về nghỉ ngơi sớm một chút."
"Không gấp." Triệu Khác nói: "Tiểu Hắc Đản và Niệm Doanh nói cô chôn trúc dẫn nước ở trên núi, có được không?"
"Đã chôn ở sau nhà này."
Triệu Khác: "Dẫn tôi đi nhìn một chút." Nếu có thể được, từng ngôi nhà giữa sườn núi dùng nước sẽ dễ dàng.
"Đi theo tôi." Tô Duệ bế Triệu Du, xoay người ra sân, đi tới sườn núi phía sau.
Triệu Khác nhanh chóng đuổi theo.
Đến đó, Triệu Khác gỡ ra, nhìn độ sâu cô chôn, phần tiếp giáp giữa các cây trúc.
"Sao cô xếp cong cây trúc này được?"
Phần tiếp giáp giữa các cây trúc là dùng phương pháp cây trúc to ôm cây trúc nhỏ, nhưng chỉ quấn thôi thì không đủ nên Tô Duệ bẻ một số đoạn trúc, quấn chặt mối nối, kết quả vừa bền chắc, vừa không có nước chảy vào.
"Dùng lửa đốt." Tô Duệ nói: 'Dùng lửa đốt, sau đó anh muốn xếp thế nào thì xếp thế nấy."
Triệu Khác cẩn thận biện luận, không nhìn thấy dấu vết dùng lửa đốt ở từng vòng trúc, anh chỉ nghĩ rằng dấu vết đó đã được chôn ở dưới khớp trúc: "Nước đâu, dẫn tới từ đâu?" "Đi thêm ba dặm có một khe núi, ngọn nguồn của nó là chỗ sông ngầm, chất lượng nước trong và ngọt."
"Không còn bao lâu." Triệu Khác đứng lên đi xuống dưới nhà họ Vương nhìn: "Xẻng đâu, tôi đào hố chôn."
Tô Duệ chỉ một bó cây trúc chỉ bên sườn núi: "Ở phía sau cây trúc."
Triệu Khác cầm xẻng lên đào hố, Tô Duệ bế Triệu Du, một tay cầm bó củi khô, cỏ mềm, lấy củi dẫn lửa ở mảnh đất trống không cỏ ở bên cạnh.
Buông Triệu Du xuống, Tô Duệ cầm đầu trúc, màng trúc làm một cây sáo có kịch cỡ bằng ngón tay cho đứa bé, để đứa bé cầm thổi chơi. Cô cõng cây trúc tới, đốt mềm trúc, quấn hai lớp lên phần tiếp giáp giữa các cây trúc trước, đốt thêm cây trúc cong, quấn ở bên ngoài để cố định.
Chôn vào nửa sườn núi thì không chôn nữa, mà trực tiếp đưa thẳng vào nhà họ Vương.
Sau đó có tiểu đoàn trưởng Vương gia nhập, ba người tách ống trúc thành một nhánh dẫn vào cả nhà Tô Duệ.
Lắp xong ống trúc, Triệu Khác, tiểu đoàn trưởng Vương đều có hơi không kịp đợi, muốn lập tức thấy nước chảy ra từ trong ống trúc. Buổi tối Tô Duệ cũng muốn tắm, không ăn cơm tối, Triệu Khác, tiểu đoàn trưởng Vương mang đèn pin, lên núi theo Tô Duệ bế bé Triệu Du.
Tìm được đầu ống trúc giấu trong khe núi, nhổ rễ trúc Tô Duệ chặn ở phía trên, đi vê một đoạn, đi trên đất mà lắng nghe, có thể nghe thấy trong ống trúc ở phía dưới có tiếng nước chảy róc rách.
"Thành công!" Tiểu đoàn trưởng Vương hưng phấn nắm chặt tay: "Đi, về thăm nhà một chút."
Triệu Khác đứng ở trên đá, rửa tay, vốc nước lên nếm, chất lượng nước quả thật không tệ, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy cá bơi trong nước. Tiểu đoàn trưởng Vương đi tới, cầm đèn pin chiếu vào trong nước nhìn, nhìn thấy con cá bị giật mình chui ra khỏi khe đá cười: "A, nơi này còn có cá."
Lúc Tô Duệ chôn cây trúc chỉ thấy chiều dài con cá không bằng một chiếc đũa, người nhỏ cao với cái bụng phình to như một con lươn không đến hai lạng thịt.
Tiểu đoàn trưởng Vương thấy Triệu Khác và Tô Duệ không phản ứng gì, không khỏi cười nói: "Chớ thấy bọn nó nhỏ, rán dầu rất ngon."
"Có bản lĩnh bắt nó." Triệu Khác đứng lên nói: 'Không bằng anh mượn sĩ quan hậu cần lưới, đi đến suối ở phía nam tung lưới bắt."
Bên dòng suối phía nam quả thật không ít cá, chẳng qua là nó gần bệnh viện quân y, ga trải giường bệnh viện hay gì đó đều được giặt ở bên dòng suối này. Sĩ quan hậu cần có hơi khó chịu, cho nên mặc dù thấy đầu suối có cá, trừ mấy tháng vừa rồi, sĩ quan hậu cần chỉ thấy các chiến sĩ quá tham ăn, dẫn người lên mười mấy, hai mươi dặm để tìm trước.
Ngày lễ ngày tết, họ vẫn mua cá ở hải đảo ăn.
"Có bản lĩnh đi mười mấy dặm, thì cũng nên bắt được nửa thùng cá ở đây." Tiểu đoàn trưởng Vương nói: "Nói đến đây, cũng chỉ có đồng chí Tô có bản lĩnh, có thể tay không bắt cá."
Tô Duệ: "Tôi thèm ăn, lại đúng lúc rảnh rỗi."
Phân luồng dòng suối nhỏ chảy, nước cạn đá nhiều, quăng lưới không tiện, nên cô cầm một nhánh cây bắt cá. Bình thường chiến sĩ đúng là không có thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày bận rộn, hận không thể làm con quay.
"Đi thôi." Triệu Khác giơ tay xem đồng hồ: "Thời gian không còn sớm."
"Đói." Tiểu Du kêu lên: "Cháu đói bụng."
Tiểu đoàn trưởng Vương sờ túi, không tìm thấy gì có thể ăn, cầm đèn pin chiếu quanh đây, thỉnh thoảng lanh mắt nhìn thấy mấy quả nhỏ màu đỏ to bằng ngón tay, đến gần nhìn xem, vui vẻ nói: "Triệu Khác, bên này có dâu dại, không ít quả chín, chúng ta hái một ít trở về cho bọn nhỏ trong nhà ăn." Nghe thấy ăn, tiểu Du vỗ tay kêu lên: "Muốn! Muốn! Muốn..."