Chương 72: Bắt cá (2)
Chương 72: Bắt cá (2)Chương 72: Bắt cá (2)
Tô Duệ bế tiểu Du qua, đưa tay hái một quả nếm, trong vị ngọt có hơi chua, mùi vị coi như không tệ.
Tiểu Du không kịp đợi, cúi người chộp lấy một quả, nhét vào trong miệng.
"Thứ này không đỡ đói." Tô Duệ hái quả rồi bế tiểu Du mà xoay người nói: "Tôi đưa đứa bé về trước."
Triệu Khác cũng muốn đi, bị tiểu đoàn trưởng Vương gọi lại: 'Mau tới đây hái nhiều chút, trở về cho mấy đứa bé ngọt miệng."
Tiểu đoàn trưởng Vương là người thương bọn trẻ, thời gian này Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản tới, tiểu đoàn trưởng Vương tan làm trở về thỉnh thoảng sẽ mang đồ ăn vặt, có lúc huấn luyện ở trong núi hái búp trà, ngấy hương, có canh tác lúc đào được quả ngọt.
Tô Duệ bế tiểu Du đến nhà họ Vương, bà Vương và Trương Ninh đã cho bọn nhỏ ăn rồi, đang hưng phấn lấy nước trong ống trúc, tưới các loại hoa, rau trong sân bà cụ.
Thấy cô và tiểu Du trở lại, bà Vương và Trương Ninh vội vàng bưng cơm ấm trên lÒ tới.
Aiwowo, măng trộn, nấm xào, cháo nhuyễn.
Tiểu Du có bát canh trứng gà.
"Cháu ăn cơm đi." Bà cụ đưa tay nói: 'Bác cho tiểu Du ăn."
"Không, không." Tiểu Du đẩy tay bà cụ ra, vỗ Tô Duệ: "Cô đút."
Tô Duệ nhìn chằm chằm bát trứng hấp, nhà họ Vương nuôi năm con gà mái, một ngày có thể có ba, bốn quả trứng. Lúc trước bà cụ và Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh mỗi ngày một quả trứng, sợ là sau này cũng phải thành khẩu phần lương thực cho tiểu Du. "Bác." Tô Duệ ngăn tiểu Du gấp đến độ cho tay vào bát, cầm thìa lên đút tiểu Du: "Chỗ nào có thể mua được gà mẹ đẻ trứng ạ?"
"Tiểu Mai muốn mua gà à!" Không đợi bà cụ trả lời, Trương Ninh hưng phấn nói: "Ngày mai, thôn Tiểu Trần có một hội làng, chúng ta đi nhé?"
"Con cũng đi." Tiểu Hắc Đản ở trong sân nghe thấy hội làng, không tưới hoa nữa, nhét bình nước trong tay vào trong tay anh mình, chạy tới: "Mẹ, mẹ, con cũng phải đi hội làng
Ngày ba tháng ba là ở quê có một hội làng, mười ngày qua, nhà văn hoá điều động tất cả nhân viên xuống thôn quê biểu diễn.
Lúc đó sân khấu xây cao, các tuồng kịch lớn thay nhau diễn ra, đầu đường cuối ngõ còn có xiếc ảo thuật, kể chuyện cổ tích, bán nông sản, đồ thủ công, có thể nói là người người tấp nập, rất náo nhiệt.
Bà Tô không yên tâm để nguyên chủ dẫn Tiểu Hắc Đản đi dạo hội làng nên đều tự dẫn đi. Bà Tô thích nghe hí kịch, bế Tiểu Hắc Đản nghe cả một ngày, ban đầu Tiểu Hắc Đản không ngồi yên, để không ảnh hưởng mình nghe hí, bà Tô sẽ mua mấy đồ ăn vặt dụ dõ, từ từ Tiểu Hắc Đản bị quần áo trang sức đẹp đẽ sặc sỡ trên sân khấu hấp dẫn.
Cho nên bây giờ vừa nghe đến hội làng là cậu bé hăng hái: "Mẹ, mẹ, mẹ dẫn con đi với, con bảo đảm ngồi yên ở sân khấu, ngoan ngoãn nghe người ta hát, không chạy lung tung."
"Bao xa?" Tô Duệ nhìn ngoài cửa, trong sân, Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn ngồi ở trên ghế nghe vậy thì nhìn sang với vẻ mặt đầy tò mò, hai chữ "Hội làng" là một từ mới với bọn chúng.
"Đi hai mươi mấy dặm đường mòn." Trương Ninh ngồi xuống bên cạnh Tô Duệ: "Đường lớn là hơn bốn mươi dặm."
Gần hơn trấn trên, trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc cô tới, theo lời dặn dò của Lâm Kiến Nghiệp, tìm được mua xe của bộ đội ở trấn trên, bế Tiểu Hắc Đản ngồi lên. Xe lắc lư đi hơn một giờ mới đến doanh khu, tính theo tốc độ, thế nào cũng trên dưới một trăm dặm.
"Ngày mai sĩ quan hậu cần cũng đi, chúng ta ngồi xe hàng của sĩ quan hậu cần." Trương Ninh lại nói: "Hội làng quy tụ người miền núi cả mười dặm của tám xã, có rất nhiều sản vật núi rừng để mua về. Tôi chuẩn bị mua chút dầu chè, nhìn xem có thịt dê bản địa để mua không, nếu cân mấy cân thì không cần vé, chỉ là giá cả hơi đắt chút..."
Hai mắt Tô Duệ sáng lên: "Mấy giờ lên đường ạ?"
"Mẹ, còn con nữa, còn con nữa.' Tiểu Hắc Đản kéo tay Tô Duệ kêu lên: "Mẹ đừng quên mang theo bảo bối Tiểu Hắc Đản trong trái tim của mẹ."
"Đánh anh!" Tiểu Du không thích người khác tranh cô cùng mình, giơ tay lên đánh Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản nhướng mày, lập tức nổi giận, xoay tay đẩy tiểu Du: "Anh tốt bụng nhường mẹ cho em nửa ngày, em còn đánh anh, cho em mặt mũi đúng không?"
Bát trứng Tô Duệ múc trong tay thiếu chút nữa bị Tiểu Hắc Đản đụng trúng, vội vàng nâng cao tay.
"A." Tiểu Du mím môi dính nước trứng, trợn mắt nhìn lại, nói: "Anh xấu, cướp cô."
"Đây là mẹ anh!" Tiểu Hắc Đản tuyên cáo chủ quyền, đạp chân lên ghế, ôm cổ Tô Duệ.
"Của em, cô của em." Triệu Du không cam lòng yếu thế, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên ngực Tô Duệ, tay nhỏ bé ôm cô, cũng kêu lên.
"Được rồi, đừng làm rộn." Tô Duệ để cái thìa trong tay xuống, đưa tay ôm eo Tiểu Hắc Đản thả người xuống, trấn an mà xoa xoa đầu cậu bé: "Yên tâm đi, ngày mai dẫn con đi."
"Vậy nó thì sao?" Tiểu Hắc Đản chỉ Triệu Du: "Nó cũng phải đi sao?"