[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 702 - Chương 702: Dự Định (2)

Chương 702: Dự định (2) Chương 702: Dự định (2)Chương 702: Dự định (2)

Triệu Khác còn có công việc phải làm, ngày mai không thể tiếp tục tới được, thế là liền nghĩ làm cầu nối ở giữa để làm nhà họ Lưu nhanh chóng dung nhập được với cuộc sống bên này.

Hai bên ngồi nói chuyện một lát, nhận mặt làm quen, sau đó đoàn trưởng Dương liên mang theo ba vị hiệu trưởng rời khỏi, sợ làm phiên bọn họ nghỉ ngơi.

Sau khi tiễn bốn người đi, Triệu Khác cũng tạm biệt rời đi.

Đoàn người đưa bọn họ đến cửa, nhìn máy kéo đi xa đám người mới tan ra trở về nhà, về nhà tắm rửa một cái sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai xử lý tiếp chuyện nhậm chức chuyển công tác.

Đi lên trấn trên, không về nhà trước, máy kéo trực tiếp chạy đến hai tòa mới xây bên cạnh trường tiểu học trước.

bác Trà cùng Dụ Lan nghe được âm thanh của xe, lập tức buông kim chỉ trong tay xuống, từ trong phòng đi ra nghênh đón, giúp đỡ thu dọn hành lý.

Trong phòng xuất hiện một khung cảnh ấm áp tự mùa xuân, nồi sắt trên bếp đang đun nước sôi.

Bên này mới vừa giúp đỡ thu dọn đồ đạc xong, thầy giáo Uông đã mang theo hai hộp đồ ăn lại đây, thời gian không còn sớm, cũng liền không cho bọn họ chạy qua lại, cơm nước xong tắm rửa rồi nhanh chóng đi ngủ, trên đường lăn lộn cả một vòng, hôm nay trước khi tiến vào nông trường lại chạy ra chạy vào giúp mọi người khiêng vác hành lý.

Về đến nhà dùng xong cơm, Tô Mai mang theo Hòa Huyên cũng ngâm nước ấm tắm rửa sạch sẽ, rửa mặt xong, hai mẹ con ngồi xếp bằng ở trên giường đất lau khô tóc, mở rương mây chứa đầy quà cáp lễ vật ra, chuẩn bị lấy mao tiền vải dệt cái gì có thể sử dụng thì đem ra ngoài, còn lại thì cất vào trong hộp gỗ bọc bằng vải nhựa chống ẩm và rỉ, rồi đào cái hố chôn. Biết đây là đồ của mình, Hòa Huyên mở ngăn kéo ở dưới tủ bên cạnh giường đất ra lấy một tờ giấy trắng, cầm bút đưa cho Tô Mai: "Viết."

"Viết cái gì?" Vừa đúng lúc nhìn thoáng qua, Tô Mai liếc mắt một cái liền nhìn thấy một mảnh vải màu đỏ thâm, màu sắc vô cùng đẹp, Tô Mai cầm ra chuẩn bị đo chiều dài của nó, kết quả ở giữa lại rơi ra một bì thư.

"A -" Hòa Huyên tò mò nhặt lên, mở miệng bì thư ra, lật qua lật lại đổ ra, lại đổ ra hơn một trăm tấm đại đoàn kết cùng một đống phiếu chứng.

"Oa!l" Hòa Huyên cả kinh cái miệng nhỏ khẽ nhếch, lập tức ném giấy bút xuống ôm vào trong lòng ngực: “Con, con.

"Cái gì con cơ?" Triệu Khác xoa tóc tiến vào, nhìn thoáng qua lòng ngực của con gái, âm thầm nhíu mi lại, hỏi Tô Mai: "Cậu cho sao?"

Tô Mai giơ giơ vải dệt trong tay lên: "Cô cậu đưa cho Hòa Huyên."

Triệu Khác ngồi xuống bên cạnh giường đất, nhặt mấy tờ phiếu chứng rơi rớt ở dưới chân của Hòa Huyên, có phiếu gạo, phiếu bố, phiếu công nghiệp, phiếu đồng hồ, phiếu xe đạp, vân vân: "Một nhà gom không đủ nhiều đò như vậy, mười nhà chuyển tới đây chắc đều góp vào. Phòng ở dùng phí an gia để xây, đồ dùng trong nhà, lương thực thịt đồ ăn mọi thứ đều là chúng ta cho thêm, đây là sợ hai ta đào rỗng trong nhà nhưng lại ngại nói ra, lén bổ sung vào đây mà."

"Bổ sung nhiều như vậy." Tô Mai liếc mắt nhìn, tính sơ sơ tiền thì không dưới một ngàn, hơn nữa các loại phiếu chứng khó có được như vậy, cái này đừng nói là thêm đồ của mười nhà, cho dù là hai mươi nhà cũng đủ nữa.

Phải biết rằng vật liệu gỗ ở nơi này có sẵn, đồ dùng trong nhà đều là khi mọi người rảnh rỗi làm ra, ngoài việc thực dụng, chưa nói tới mỹ quan, nếu ở thành phố không có đồ dùng trong nhà phiếu mua không được, nhưng nếu ở nơi này một cái giường đất quầy cũng mới một hai khối tiền, tủ quần áo tốt một chút cũng mới bảy tám khối.

Đến nỗi giường chiếu gì đó thì lại càng tiện nghỉ, hai ba đồng một tấm. Những cái khó mua nhất ở trong mắt người khác như nồi sắt, dao phay, cũng bởi vì Tô Mai cung mô hình cấp máy kéo, đồng thời cũng đến nhà máy, cũng có liên lạc với xưởng thép nên cực kỳ dễ dàng.

"Hòa Huyên, mẹ đếm cho con có được không?" Tô Mai lấy vở trong cặp nhỏ ra đưa cho Hòa Huyên nói: "Mẹ đếm đếm có bao nhiêu, để cho Hòa Huyên ghi lại."

Hai tròng mắt của Hòa Huyên sáng ngời, cô bé mới vừa rồi lấy giấy bút đưa cho mẹ chính là có ý này: "Dạ được!"

Buông tay ra, Hòa Huyên ôm đồ trong lòng ngực đẩy đẩy đến trước mặt Tô Mai.

"Hòa Huyên còn biết ghi sao?" Triệu Khác kinh ngạc nhìn con gái rượu nói.

"Ông Uông có ghi, bà Thái cũng có ghi."

Thầy giáo Uông có một quyển sổ, ghi lại các dạng nguyên liệu nấu ăn ở trong nhà.

Ông Cố cũng có một quyển sổ thường dùng, ghi lại các loại thuốc trong phòng khám.

Cô nhóc này thường xuyên nhìn thấy bọn họ viết, nên đều nhớ kỹ.

"Được, mẹ cũng cho Hòa Huyên một quyển sổ để viết." Tô Mai cầm tiền trong tay, đếm đếm, sau đó lật ra một tờ giấy trắng trong vở, viết lên của của Hòa Huyên, phía trước để lại mười tờ giấy trắng để viết lại những món quà trước đây Hòa Huyên được nhận, sau đó viết xuống ngày, nói rõ nguyên nhân, ghi lại mức tiền.
Bình Luận (0)
Comment