Chương 705: Cứu người (3)
Chương 705: Cứu người (3)Chương 705: Cứu người (3)
Trong thời gian chạy vội, khóe mắt của Tiểu Du Nhi nhìn qua một bảng tên chữ G của người liệt sĩ treo trên nhà, vội vàng lách người đi vào.
Bà vợ gia đình kia còn đang giặt quần áo ở trong sân, vừa định đứng lên hỏi cậu ấy tìm ai, Tiểu Du Nhi nhanh hơn một bước nhét tiền giấy vào trong tay của bà ấy: "Bác gái, cho chúng ta trốn năm phút."
Người phụ nữ đó sửng sốt, cúi đầu nhìn phiếu gạo đại đoàn kết trong tay, lại nghe âm thanh đánh nhau xa xa truyền đến, cắn chặt răng, quả quyết từ chối nói: "Không được..."
Nói còn chưa dứt lời, ngẩng đầu nhìn đến thấy Dương Kiến Tu, Hà Khánh Sinh kéo theo hai cô gái đi vào, ngạc nhiên há miệng thở dốc: "Mau, đi theo tôi."
Tiểu Du Nhi quét mắt nhìn hai cô gái đang hoảng sợ giống nhau như đúc, mang theo hành lý nhanh chóng đi qua.
Mấy người vừa mới bị người phụ nữ đẩy vào trong hầm, xe tăng ở phía trên đã đến nơi, cửa nhà bị người ta đẩy ra: "Có nhìn thấy ba bé trai cùng một cặp song sinh gái hay không?”
"Là bốn người nam sinh, tôi vừa mới thấy, còn có một người lôi kéo hai cái rương hành lý."
"Không có...' Người phụ nữ xụ mặt, tức giận nói: 'Nếu không các người lục soát mà xem."
Có mấy người định cử động, chỉ là còn chưa có hành động, đã bị người khác kéo cánh tay lại, thấp giọng nói nhỏ ở bên tai họ một câu: "Người nhà liệt sĩ."
Người một nhà này đã chết hết chỉ còn lại bà mẹ cùng hai người con trai, con trai lớn ở bộ đội, con trai nhỏ còn đang đi học ở trường khoa công trình.
Nếu như cương lên, bọn họ không thể nuốt trôi được. Mọi người cười ha ha một cái, sau đó rút lui.
Người phụ nữ thở phào một hơi, nhìn thấy bọn họ đã đi xa, vội vàng dời cái lu đào đi, gọi bọn họ ra ngoài: "Mọi người đi nhanh đi..." Ánh mắt nhìn qua cặp song sinh, người phụ nữ hơi dừng lại một chút: "Hai người có nơi nào để đi không, nếu không...' Cắn chặt răng, người phụ nữ chân chờ nói: "Trước tiên cứ theo tôi đi đi về quê ở nông thôn trốn mấy ngày?"
Hai chị em lau nước mắt đi, lắc lắc đầu: "Cảm ơn." Ba của bọn họ mới vừa rồi vì bảo vệ hai người mà bị người ta đánh gãy chân, hiện tại còn không biết sống chết thế nào, các cô không thể đi.
"Bác gái... Khéo mắt Dương Kiến Tu ngó qua quần áo bị xé rách của cặp song sinh: "Bác có quần áo cũ không."
"Có, có, tôi đây liền đi lấy..."
"Không cần, trong va ly của cháu có quần áo cho hai người mang." Tiểu Du Nhi ngăn người phụ nữ lại, tiếp đón mấy người nói: "Trước tiên cứ rời khỏi nơi này." Tìm không thấy người, đám người kia sẽ lập tức trở về.
Mấy người gật gật đầu, nhìn nhìn ra phía ngoài, vội bước qua ngạch cửa, chạy ra khỏi con ngõ nhỏ.
Rẽ trái rẽ phải chỗ nào yên lặng chạy đi một hồi, sau một lúc lâu tới một cái nhà tranh sụp một nửa ở vùng ngoại ô, Tiểu Du Nhi nhìn nhìn xung quanh, nhanh chóng mở cái rương ra, câm một bộ quân trang và một bộ đồ lao động màu xanh đen ném cho hai người: "Thay đi."
Nói xong thì tránh ra bên ngoài, nhấc chân lên đá Dương Kiến Tu, Hà Khánh Sinh cùng Tiền Nhạc Hỉ một cái: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ba người tự biết mình đuối lý, không dám đánh trả, chỉ nhỏ giọng kể lại mọi chuyện một lần, thì ra ba của cặp sinh đôi này bị đăng trên báo, áp ở trên bục cao trong sân thể dục bị người ta phê bình chỉ trích, có học sinh muốn hai chị em bọn họ phân rõ giới hạn với ông ấy, hai người này không chịu, cãi qua cãi lại vài câu, chọc giận nữ học sinh kia, thế là bị người ta xé quần áo ở trước mặt nhiều người.
Trong đó một người không chịu nổi nhục nhã, một đầu đâm về phía cột trụ, kết quả trùng hợp như thế nào mà lại đâm vào trong lòng ngực Dương Kiến Tu bị người ta kẹp chặt ở dưới đài.
Dương Kiến Tu bất đắc dĩ buông tay: "Dù sao cũng không thể thấy chết mà không cứu, có đúng không?”
Tiểu Du Nhi nghẹn lại: "Nhiều người như vậy sao mọi người lại lôi hai người đó ra được?”
Hà Khánh Sinh ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi: "Bọn tôi diễn khổ nhục kế."
"Này chính là hai con rùa...' Tiên Nhạc Hỉ cười nói: 'Một người đẩy cô gái nhà người ta một phen, sau đó học mấy bà già ở nông thôn chỉ vào hai người miệng sùi bọt mép hung hăng mà mắng một hồi. Anh còn không biết bọn họ mắng tệ cỡ nào đâu! Tuyệt! Làm cho đám người kia nghe mà ngạc nhiên giật mình, bội phục sát đất, vừa muốn tiến lên thì người anh em này thật là trâu bò nha, kết quả anh cũng thấy rồi, một người kéo một người chạy mất. Em còn có thể làm sao bây giờ, còn không phải là giúp bọn họ cản ở phía sau hay sao."
Khóe miệng của Tiểu Du Nhi co rút lại, xoay người đánh giá cặp song sinh đã thay xong quần áo vừa mới đi ra, thật đẹp! Trách không được ba tên nhóc này lại tích cực cứu người như vậy.