[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 706 - Chương 706: Cứu Người (4)

Chương 706: Cứu người (4) Chương 706: Cứu người (4)Chương 706: Cứu người (4)

"Đi vào trong, tôi giúp hai người thắt bím tóc hóa trang lại một chút." Tiểu Du Nhi nói xong lại lân nữa mở rương mây ra, cầm cái kéo cùng dụng cụ hoá trang tới.

Nửa giờ sau, chẳng những hai chị em biến thành hai nam sinh một đen một trắng một tuấn tú một xấu trai, bốn người Tiểu Du Nhi cũng thay đổi hình dạng, thành tên nhà nghèo nông thôn không sạch sẽ, ba lô trên người đổi thành tay nải vải bố, còn có rương mây của Tiểu Du Nhị, phía trên cũng nhét chút rơm rạ, dùng một cái đòn gánh ngụy trang thành hai bó củi.

Lúc này bốn người không khỏi cảm thấy may mắn, trên người bọn họ có mang theo một vài món đồ cổ mà bọn họ đã thu thập trước đó, vì để phòng lỡ như có chuyện gì, hôm qua bọn họ không có dùng tên thật để tìm nơi ngủ trọ ở nhà khách của quân binh HW.

Song bào thai phải đi vê xem ba của mình, lúc này Tiểu Du Nhi chỉ muốn nhanh chóng ngôồi xe lửa về nhà.

Bỏ phiếu, 3: 1, Tiểu Du Nhi bại trận, chỉ đành phải đi vào trong trường học, lấy cớ muốn lấy than đá đồng tiền, vào phòng tối giam giữ các thầy trò.

Nhìn mấy thầy trò bị thương nặng cũng sốt cao không giảm, Tiểu Du Nhi im lặng một lát, đưa cho Dương Kiến Tu một bao thuốc lá, để cho anh ấy dẫn người trong cửa đi, sau đó mở rương mây lấy thuốc ông Cố cho, đổ ấm nước ra đút thuốc cho mấy người, lại giúp bọn họ đơn giản xử lí miệng vết thương.

Nghĩ nghĩ một lát, Tiểu Du Nhi lại mở gói kẹo sữa ra, cho mỗi người một viên.

Khép rương mây lại, cột chắc rơm rạ làm xong lớp ngụy trang, Tiểu Du Nhi mở lời nói: "Đi thôi."

"Từ từ đã..." Ba của cặp song bào thai chịu đựng đau đớn trên đùi, duỗi tay túm chặt Tiểu Du Nhi nói: "Người bạn nhỏ, tôi có thể nhờ cậu một việc có được không?" Tiểu Du Nhi ngưng ngưng mi: "Ông nói đi."

Người đàn ông mịt mờ mà quét mắt nhìn về phía hai người con gái dưới bộ dạng của một chàng thiếu niên, cầu xin nói: "Phiên cậu tìm hai đứa con gái của tôi giúp tôi, sau đó dẫn bọn chúng rời đi."

Tiểu Du Nhi kinh ngạc mà nhướng mày: "Ông ngay cả cháu là ai cũng không biết, càng không biết cháu là người tốt hay là kẻ xấu, đã giao con gái cho cháu rồi sao?"

"Tôi nhận ra được bình thuốc cậu mới đưa tới."

Tiểu Du Nhi chấn động, nhà chú Thái dùng thuốc là đặc chế, mặt trên có biểu tượng cá nhân chỉ thuộc về chú ấy.

Đối phương nhìn biểu cảm của Tiểu Du Nhi, chậm rãi thở ra một hơi: "Tôi cùng nhà họ Cố có chút quan hệ."

"Ông là?"

"Phong Chấn Nghiệp."

Trùng hợp như vậy! Mới vừa nãy lúc ở văn phòng nhìn thấy mấy quyển sách của ông ấy, lúc này đã gặp được người thật. Tiểu Du Nhi lại nhướng mày kinh ngạc lần nữa: "Năm nay tôi mới 9 tuổi, chuyện ông đem người gửi cho cháu, cháu cũng không làm chủ được...' Nhìn vẻ mặt của Phong Chấn Nghiệp đột nhiên tối đi, Tiểu Du Nhi bất đắc dĩ thở dài nói: "Cháu gọi điện thoại về trong nhà hỏi..."

Ánh sáng trong mắt Phong Chấn Nghiệp sáng ngời, nhịn không được nức nở nói: "Cảm ơn, cảm ơn." Chỉ cần nhà họ Cố chịu duõi tay, là có thể giữ được hai đứa nhỏ bình yên vô sự.

Ra vẻ thiếu niên Phong Tĩnh Ngữ, Phong Tĩnh Văn há miệng thở dốc, đối diện nhìn ánh mắt của ba mình, hốc mắt hồng hồng không tiếng động gật gật đầu.

Ông Cố nhận được điện thoại của Tiểu Du Nhi gọi tới, suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nhớ tới Phong Chấn Nghiệp là ai. Tuổi lớn, người từng gặp qua thật sự quá nhiều, một chút việc nhỏ không đáng kể đã sớm bị ông quên ở sau đầu.

Từ cách vách Cục Công An trở về, ông Cố lại đây muốn ôm Hòa Huyên một cái, ông vấy tay thầy giáo Uông đang phơi hạt bí đỏ cùng bác Trà đang đóng đế giày: "Tới đây tới đây, giúp tôi nghĩ lại xem, tôi có quen người nào tên là Phong Chấn Nghiệp dạy học ở trường đại học Thành phố Tương hay không?”

"Phong Chấn Nghiệp sao?" Thầy giáo Uông nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu lại lắc lắc đầu: 'Không quen biết."

Bác Trà cũng lắc lắc đầu.

Buổi tối Triệu Khác tuần giang trở về, nghe ông Cố nói Tiểu Du Nhi lại trêu chọc hai cô gái nhỏ, tức giận đến mức đay nghiến răng, trong lòng quyết định chủ ý, năm nay nói cái gì cũng phải ném cậu ấy vào hướng đạo sinh.

Sau này hình thức còn không biết như thế nào đâu, chỉ cần cái tính tình này của cậu ấy, không ném vào trong quân doanh mài giũa một phen, lại gặp phải chuyện gì, vậy thì còn không phải là rước họa vê nhà hay sao.

Tô Mai tiếp nhận bánh bột ngô thầy giáo Uông truyền lại, xé miếng nhỏ đưa cho Hòa Huyên, chuyện như vậy thì nói một câu: "Mặc kệ có quen biết hay không, hai bé gái này nếu như có thể giúp thì cứ giúp một lần đi."

Triệu Khác uống một ngụm canh, gắp một đũa thịt cá tâm đút cho Hòa Huyên: "Giúp thì cũng có thể, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện."

Trong lòng của Tô Mai hơi dừng lại, trực giác của cô ấy có cảm giác không tốt: "Cục trưởng Triệu, anh là công an nha, cứu người không phải chuyện đương nhiên nên làm hay sao?”
Bình Luận (0)
Comment