Chương 707: Cứu người (5)
Chương 707: Cứu người (5)Chương 707: Cứu người (5)
"Đồng chí Tô, em đây là đang bắt cóc đạo đức. Còn có, các cô ấy không ở địa bàn của anh, không thuộc quyền quản lý của anh."
Dụ Lan nghe hai vợ chồng nói chuyện, thật sự muốn cười.
Triệu Trác bưng chén rượu lên cụng một cái với thây giáo Uông, uống một ngụm, liên mắt nhìn em trai anh một cái, lại rót cho thây giáo Uông một ly.
"Cục trưởng Triệu... Tô Mai lấy lòng mà gắp khối thịt thỏ cho Triệu Khác: "Tiểu Du Nhi năm nay mới 9 tuổi, so với bạn cùng lứa tuổi em cảm thấy thằng bé rất ưu tú, anh không thể cứ lấy tiêu chuẩn của chính mình hoặc là mấy người Niệm Huy ra để yêu cầu thằng bé được, như vậy không công bằng với thằng bé."
Triệu Khác vừa muốn há mồm phản bác, chợt nghe ông Cố kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, Phong Chấn Nghiệp, Phong Chấn Nghiệp, thì ra là anh ấy, con gái của thằng nhóc này đều lớn như vậy rồi sao? Trong ấn tượng của tôi anh vẫn là một củ cải nhỏ giúp chúng ta giao tờ giấy, khi đó chúng tôi đều kêu anh là củ cải nhỏ, ai da, thế là suýt chút nữa quên mất tên thật của anh rồi, mấy người xem trí nhớ của tôi này!"
"Cứu! Tiểu Khác, mặc kệ khó như thế nào, người này chú đều phải cứu ra. Cha mẹ anh đều là liệt sĩ, năm đó ở ngục giam anh tuổi còn nhỏ nên giúp chúng ta giao giấy tờ ra bên ngoài, chính là đã giải cứu được không ít đồng chí."
"Vậy tại sao lại còn bị người ta in bêu rếu trên báo?" Tô Mai khó hiểu nói.
"Chú nhớ rõ..." Ông Cố nghĩ nghĩ: "Từ khi ra khỏi ngục giam, anh bị đưa đi cô nhi viện ở thành phố Lô. Tiểu Khác, cháu cho người điều tra xem chuyện gì đã xảy ra?"
"Dạ.
Ngày hôm sau huấn luyện trở về, ăn xong bữa sáng, Triệu Khác vừa gọi điện thoại cho Tiểu Du Nhi bảo trước tiên mang theo hai bé gái sinh đôi đó về, vừa bảo Diêm Minh điều tra Phong Chấn Nghiệp giúp anh.
Giữa trưa, Diêm Minh đã đem tin tức đến, thì ra sau khi tốt nghiệp đại học, Phong Chấn Nghiệp cảm giác sâu sắc tri thức dự trữ không đủ, lại trình báo trường đại học ở nước ngoài.
"Đội trưởng, bị giam giữ với ông ấy còn có mấy thầy giáo đại học khác..."
Triệu Khác có hơi đau đầu mà đè đè giữa mày: "Để tôi liên hệ với mấy người chiến hữu."
Chiến hữu có thể được Triệu Khác nhìn trúng đều là tình cảm sinh tử, anh gọi điện thoại nói rõ tình huống vừa rồi, vài người giúp đỡ hoạt động bốn ngày, đem mọi người thả ra ở nông trường Hồng Kỳ.
Tống Chí Quốc nhận được tin tức, tức giận đến mở ra quân tạp chạy tới: "Cục trưởng Triệu, anh là đang tìm việc cho tôi sao?"
Triệu Khác cũng không nghĩ tới sẽ thả ở nông trường Hồng Kỳ, lúc ấy chiến hữu hỏi anh sắp xếp ở đâu, anh thuận miệng nói một câu: "Cách Y Ca gần một chút là được."
"Xin lỗi..." Triệu Khác đón người đi vào trong sân: "Nếu không phải gần đây đối diện hoạt động thường xuyên, tôi sẽ đem người sắp xếp ở Y Ca của chúng tôi."
Tống Chí Quốc đột nhiên giật mình: "Có muốn tôi chi viện cho anh một ít người hay không, đừng nhìn chúng tôi bình thường đều là khai hoang trồng trọt, nhưng từ mấy năm trước kia cũng đã làm anh hùng bắn chết địch đó!"
Triệu Khác giơ tay kính quân lễ với anh ta: "Cảm ơn, tạm thời vẫn chưa cần, nhưng mà có thể nói, anh cùng trường tràng Dương vẫn là nên đem người huấn luyện lại, để phòng ngừa lỡ như”"
"Được, tôi trở về sẽ dẫn người đi thao luyện lại. Người nhà của anh thì sao, có muốn sắp xếp ở chỗ của tôi trước hay không?"
"Không cần. Trấn trên mỗi người đều có công việc kinh doanh ổn định, hơn nữa nhà chú của tôi cũng có một thầy thuốc xứng chức, nếu như có chuyện gì thì nhà tôi vẫn có thể ứng phó được trong một khoảng thời gian ngắn." Để tránh bị bọn họ bắt được nhược điểm mà thua lý, đối diện như thế nào cũng phải cẩn thận đến kiểm tra thử vài lần mới được. Bởi vậy để lại cho anh một khoảng thời gian chuẩn bị thư thả, ngược lại anh không cần lo lắng cho đám người Tiểu Mai.
Tống Chí Quốc nói xong, nhìn qua ngó lại, bỗng giật mình: "Trung đoàn trưởng Triệu, nhà anh phơi khô cá với thịt rừng nhiều như vậy ăn có hết không?" Khoảng sân rộng vài trăm mét vuông, tre trúc chen nhau treo đủ loại cá lớn cá bé và thịt rừng.
"Nhìn nhiều vậy thôi chứ chúng tôi cũng tiêu hết, thứ nhất là họ hàng thân thích chúng tôi nhiều, thứ hai là có nhiều chiến hữu.' Triệu Khác đưa tay mời anh vào nhà: "Anh đến vừa đúng lúc, vào dùng cơm xong, anh giúp tôi đem chút hành lý đến bưu cục."
"Được." Tống Chí Quốc vào nhà, nhưng không thấy những người khác: "Sao nhà có mình anh vậy, ông Cố với mấy người kia đâu?"
"Chú thì đến trường, bác Uông đang nấu cơm ở sân sau, anh cả tôi với mọi người lên núi rồi." Triệu Khác lấy một nắm trà bỏ vào trong cốc, cầm ấm nước nóng lên rót đầy khoảng bảy phần mười cốc rồi đặt nó trước mặt anh ta.
Tống Chí Quốc nâng cốc trà, ngửi thấy mùi rất thơm: "Loại trà gì đây?"