Chương 708: Tâm tư (1)
Chương 708: Tâm tư (1)Chương 708: Tâm tư (1)
"Trà dại đồng chí Tô nhà tôi hái trên núi ấy." Triệu Khác tự rót cho mình một cốc nước sôi để nguội, ngồi đối diện với anh ta, cười nói: "Hái nhiều lắm, lát anh đi, tôi cho anh một cân."
Tống Chí Quốc nâng cốc hướng về anh: "Cảm ơn nhé, hôm nay anh trai với chị dâu của anh có về cùng tôi không?"
"Về cùng chứ, tôi đỡ phải tốn một chuyến nữa tiễn họ." Chỉ còn hai ngày nữa là hết bảy ngày nghỉ, hai người về chưa kịp sửa sang nhà cửa, Triệu Khác nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Giờ chắc họ cũng xuống núi rồi."
Vừa dứt lời, ngoài sân liên vang lên tiếng hổ gầm.
Tống Chí Quốc giật mình, xoay người nhảy xuống đất cầm chổi lông gà, lao ra ngoài.
Triệu Khác: ”...'
Sợ Tống Chí Quốc xung đột với hổ con đang về, Triệu Khác định thần lại, vội xuống đất, xỏ giày chạy ra ngoài.
Hổ con chở Hòa Huyên phi qua ngạch cửa, chạy qua mớ thịt cá khô tới trước cửa, né chiếc chổi lông gà của Tống Chí Quốc, cọ cọ vào chân của Triệu Khác rồi vào nhà.
Hòa Huyên cười khúc khích, quay sang gọi Triệu Khác: "Ba ơi, Huyên Huyên khát."
Triệu Khác vỗ vào vai Tống Chí Quốc, cười nói: "Đừng lo quá, con hổ này là chúng tôi nuôi, nó không người ta bị thương đâu."
"Nuôi?!" Tống Chí Quốc thất thanh.
"Ờ, nuôi hồi rằm." Triệu Khác buông vai anh ta ra, xoay người vào nhà bế Hòa Huyên lên, lấy cốc nước của mình đưa cô bé uống. Hổ con đi loanh quanh nhà, không thấy ông Cố và sư đoàn phó Uông đâu, nó chun mũi, len qua người Tống Chí Quốc đang cứng đờ không dám cử động, chạy ra sân sau.
Thấy nó chạy đi rồi, chân Tống Chí Quốc mềm nhũn, ngồi xổm xuống cửa nhà chính, hướng vào trong kêu lên: "Trung đoàn trưởng Triệu, đúng là chỉ có anh thôi! Năm ngoái tặng cho vườn bách thú một đám sói rừng với một con gấu đen, năm nay lại nuôi hổ trong nhà."
Triệu Khác đặt cốc xuống, lấy khăn tay sạch cho Hòa Huyên, bảo cô bé tự lau miệng, bế bé ra ngoài: "Hổ con này đến còn sớm hơn gấu đen và sói rừng ấy chứ."
Nói xong liền đưa tay kéo anh ta lên: "Phải rồi, cậu đã nói với Lý Lực Cường chuyện hướng đạo sinh chưa? Hai ngày nữa tới đăng ký, anh phải chuẩn bị một bản của thông tin của anh ấy cho tôi."
Tống Chí Quốc võ tay, sắc mặt phức tạp: "Là như này... thằng con nhà tôi cũng muốn đi. Lực Cường đấu tranh tư tưởng một trận xong tìm tôi với Giản Liên, nói là muốn nhường danh ngạch lại cho Giản Vĩ." Vấn đề là vợ cũng đồng ý luôn.
"Cái này... Tống Chí Quốc không nhìn ra được cảm xúc Triệu Khác thế nào, xấu hổ: "Tôi nghe người ta nói có thể tự đăng ký đánh giá, anh xem Lực Cường..."
Triệu Khác bình tĩnh nói: 'Nộp giấy chứng nhận nghĩa vụ quân sự của cha Lý Lực Cường."
Ban đầu, việc đăng ký hướng đạo sinh rất nghiêm ngặt, ông bà của trẻ đăng ký phải là quân nhân tại ngũ cấp tiểu đoàn trở lên hoặc đạt thành tích hạng nhất trước khi nghỉ hưu, còn không được quá mười lăm tuổi.
Có hai ba năm điều kiện thoáng dần, tuy tuổi tác vẫn không đổi, nhưng cũng không nhất thiết phải là con cháu của quân nhân, miễn bối cảnh gia đình trong sạch là được.
Nhưng do lính HW yêu cầu, dán áp phích chữ to, mọi thứ đã trở lại điểm ban đầu. Tống Chí Quốc lúng túng gật đầu.
Sau khi ăn xong, Tô Mai tiễn Tống Chí Quốc và vợ chồng Triệu Trác, cô quay đầu lại nhìn Triệu Khác: "Đoàn trưởng Tống sao vậy? Lúc ăn cơm, em thấy anh ta cũng không dám nhìn anh.”
"Lần trước đưa Lý Lực Cường, Tống Giản Vĩ về, anh hứa cho Lý Lực Cường vào danh sách hướng đạo sinh." Bởi vì anh là người thành lập đội đặc biệt, đồng thời cũng đưa ra rất nhiêu đề xuất cho hướng đạo sinh, nên mỗi năm, cấp trên sẽ sẽ cho anh một đội đặc chiến hoặc là một vé vào hướng đạo sinh, chỉ là năm trước anh ta chưa muốn thôi: "Tống Chí Quốc vì con mình là Tống Giản Vĩ cướp danh ngạch rồi."
"Cái gì?" Tô Mại xoa xoa tai, tưởng mình nghe lâm: "Cướp?"
"Ừ" Dù trong thâm tâm anh biết, nếu anh muốn gửi cả hai đứa trẻ tham gia đánh giá của hướng đạo sinh, Tống Chí Quốc chọn như vậy cũng không sai.
Tống gia không có quân nhân tại ngũ trên cấp tiểu đoàn, trước khi xuất ngũ, Tống Chí Quốc chỉ lập công hạng nhì trong đoàn thể, con cái của anh ta thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn để đăng ký. Lý Lực Cường thì khác, cậu là con cháu của liệt sĩ. Lúc cha cậu còn sống, đã đạt một hạng nhất và hai hạng ba trong đoàn thể. Chỉ cần thể chất của cậu không có vấn đề gì, bản thân cũng muốn nhập ngũ, thì cánh cửa quân đội sẽ mở rộng chào đón cậu.
Đúng là cũng có lý, nhưng mà... bọn họ dùng sai cách mất rồi, nói Lý Tự Cường tự đăng ký, sao người nhà lại chèn ép kết quả như vậy. Phải biết rằng, nắm giữ danh ngạch được đề xuất sẽ được cộng 10 điểm trong quá trình đánh giá.
Tô Mai nhớ lại, lân trước ở nông trại Hồng Kỳ, Giang Thạc hỏi Lý Lực Cường có muốn nhập ngũ không, mắt cậu nhóc liền sáng lên, thì nói: "Thể chất của Lực Cường tốt lắm, để cậu nhóc với tiểu Du Nhi tự lực tham gia đánh giá đi."