Chương 709: Tâm tư (2)
Chương 709: Tâm tư (2)Chương 709: Tâm tư (2)
Triệu Khác nhướng mày kinh ngạc: "Không phải em phản đối tiểu Du Nhi vào hướng đạo sinh sao?”
Tô Mai trợn mắt nhìn anh: "Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả tài liệu đăng ký rồi, em phản đối còn ý nghĩa gì nữa?"
Khóe môi Triệu Khác khẽ cong lên: "Không phải em nói mấy năm nay loạn lắm sao, gì mà mấy thanh niên tri thức phải về quê. Năm nay nó học năm hai sơ trung, vài năm nữa là tốt nghiệp cao trung, nếu nó không vào được đại học, ngoài về nhà làm nông ra, nó còn có thể làm gì nữa. Chi bằng nhân lúc chưa hoàn toàn hỗn loạn, cho nó nhập ngũ là tốt nhất."
Tô Mai thở dài, còn nói được gì đâu, Triệu Khác đã cân nhắc mọi chuyện rồi.
Đột nhiên Tô Mai cảm thấy mặt lành lạnh, cô đưa tay hứng lấy một bông tuyết: "Tuyết rơi rồi!"
Tô Mai thúc thúc khuỷu tay vào Triệu Khác, thúc giục: "Mau ra phụ em đi thu thịt cá phơi khô, đem xuống kho củi."...
Hai ngày sau, tiểu Du Nhi đưa hai chị em song sinh Phong Tĩnh Ngữ và Phong Tĩnh Văn về. Hai chị em tử nhỏ sống ở tỉnh Tương, mùa đông nhiệt độ xuống thấp lắm cũng là âm mười độ, sau khi xuống tàu hỏa, hai chị em liền không chịu nổi, quấn áo lông cừu của Hà Khánh Sinh, rồi áo quân đội của Dương Kiến Tu mà vẫn rét run bần bật.
Đoàn trưởng Dương ở gần thành phố Giai và Lưu Văn Hạo biết cặp song sinh đã đến nông trại Hồng Kỳ liền đem ngựa lội tuyết chạy ra đưa về nhà cha, giữ tiểu Du Nhi, Hà Khánh Sinh và Tiền Nhạc Hỉ ở lại trang trại Tiền Tiến một đêm, hôm sau đưa về.
Tiểu Du Nhi đã đi hơn một tháng, Hòa Huyên nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó người uốn éo nhào vào lòng ông Cố, sợ người lạ. "Hòa Huyên không quen cậu ta hả?" Ông Cố mỉm cười, ôm lấy thân hình bụ bẫm của cô bé.
Hòa Huyên khẽ liếc nhìn cậu lần nữa, tiểu Du Nhi cởi áo khoác, hai tay hơ hơ trước bếp lò, mở rương mây lấy một mẫu hoa văn màu đất, gọi cô bé: "Hòa Huyên, nói anh trai nhỏ nào."
"Anh trai nhỏ?" Hòa Huyên nhìn anh, đưa tay chọc chọc vào má anh, tiểu Du Nhi nhếch miệng cười, Hòa Huyên cảm giác thật quen thuộc, lông mày nhướng lên, cô sung sướng nói: "Anh trai nhỏ!
"Này!" Tiểu Du Nhi nhét đất sét vào tay cô bé, vui vẻ bế cô lên: "Hòa Huyên giỏi quá ta! Đã lâu như vậy rồi mà vẫn nhớ anh trai nhỏ, anh trai nhỏ cũng nhớ Hòa Huyên, ngày cũng nhớ, đêm cũng nhớ, nhớ đến đau trong lòng..."
Khóe môi Tô Mai giật giật, nó tưởng mình là Tây Thi à: "Đứng sang một bên, để cậu với đoàn trưởng Dương đến hơ lửa sưởi ấm kìa."
Tiểu Du Nhi bế Hòa Huyên đi sang một bên, Lưu Văn Hạo và đoàn trưởng Dương bước vào chào hỏi ông Cố đang ở trên giường đất, đứng hơ bên đống lửa cho đỡ lạnh, rồi cởi giày ra, ngồi lên giường đất, nhận lấy cốc trà Tô Mai rót rồi bắt đầu nói chuyện.
Lưu Văn Hạo quan tâm hỏi thăm sức khỏe của ông Cố, rồi quay sang Hòa Huyễn: "Hòa Huyên còn nhớ cậu không?”
"Hoa Hoa." Lúc trước ở nông trại Tiên Tiến, Lưu Văn Hạo có tặng cho cô bé một đôi châu hoa.
Đương nhiên, Lưu Văn Hạo đã hiểu lầm ý của bé, tưởng Hòa Huyên muốn anh tặng hoa nên nói: "Lần này cậu không mang hoa, chỉ mang cho Hòa Huyên cái này." Anh vừa nói vừa lấy một chiếc dây buộc tóc bằng nhung đỏ ra: "Thích không?"
Hai mắt Hòa Huyên sáng lên, đưa tay cầm lấy dây buộc tóc, sờ lên hạt châu trên đó, nhoẻn miệng cười: "Thích lắm, cám ơn cậu." “Thích là được. Lại đây, cậu đeo lên cho..."
Ông Cố nhìn hai cậu cháu qua lại với nhau, mắt ánh lên nụ cười.
"Ông Cố biết Phong Chấn Nghiệp không?" Đoàn trưởng Dương đặt cốc xuống, nhìn ông nói: "Hôm qua, tôi và đồng chí Lưu ra nhà ga đón người, mới phát hiện mấy thằng bé đưa hai chị em đến đây. Nghe Kiến Tu nhà tôi nói, cha Phong Chấn Nghiệp của hai con bé biết ông sao?"
Ông Cố gật đầu: "Năm đó tôi hộ tống xe đưa thuốc cho bộ đội bị những người xung quanh phản bội. Ông của cặp song sinh đó vì cứu tôi mà một cánh tay bị thương. Sau này, để gửi hai hộp penicilin ra tiền tuyến, ông ta đã tự làm nổ mình để phá phòng tuyến của địch..." Vừa nói xong lời đó, lòng ông Cố đau vô cùng, ông đặt cốc xuống.
"Không bao lâu sau khi ông ta hy sinh, tôi bị tống vào tù, lúc đó mới gặp Phong Chấn Nghiệp..."
Hồi tưởng khoảng thời gian lịch sử ấy, ông Cố không thể không nhớ đến những đồng đội lần lượt hy sinh trước mặt mình, trong lòng khó chịu, giọng khẽ run rẩy.
Tô Mai nghe vậy cảm thấy khó chịu nên ngắt lời: 'Mấy con bé không được giao cho nông trại Tiền Tiến, đoàn trưởng Dương lo lắng cái gì?"
Đoàn trưởng Dương xấu hổ xoa xoa mặt: "Mọi người biết tình cảnh gia đình chúng tôi mà, mình tôi nuôi một gia đình đông con, mẹ tôi cần thuốc, giữ cho bọn trẻ ăn no mặc ấm đã là tốt lắm rồi, sao có thể mua thêm áo khoác cho chúng được? Hôm qua về nhà, chị dâu cô còn chưa hỏi Kiến Tu áo khoác ở chỗ nào, đứa nhỏ đã lấy chiếc chăn dày trong nhà ra, đưa cho mấy cô bé..."